Tổng chi phí sáng nay, bao gồm cả bữa sáng, là 40 điểm, cộng thêm 50 điểm để duy trì lò sưởi trong phòng.

Tiền bạc cứ thế mà trôi đi như nước. Nhìn tài khoản chỉ còn lại đúng 30 điểm, Thư Mặc lộ vẻ đau khổ.

“Nếu còn tiếp tục thế này, tối nay không biết có đủ để trả phí duy trì không…”

Cô nhanh chóng quyết định phải đến Quang Minh trấn để mở quầy buôn bán càng sớm càng tốt.

Thư Mặc hỏi Mặc Bạch liệu anh ta có thể chở cô bay qua đó không, nhưng cậu ta chỉ ậm ừ đáp rằng cánh bị thương nhẹ sau trận giãy giụa tối qua, cần thời gian để hồi phục.

Nhìn dáng vẻ bối rối và áy náy của Mặc Bạch, Thư Mặc không khỏi an ủi cậu vài câu.

Có lẽ vì muốn bù đắp, Mặc Bạch trên đường đi tỏ ra cực kỳ tích cực.

“Rống——”

Tiếng rống của cự long vang lên như sấm, khiến những ma vật xung quanh hoảng sợ chạy trốn. Với dáng vẻ khổng lồ cao hàng chục mét, chỉ một cú đập móng vuốt, Mặc Bạch đã hạ gục một con ma vật nhỏ bé cấp C.

Sau đó, cậu ngẩng đầu gầm lên một tiếng, mang theo uy áp cổ xưa và lạnh lẽo, đến mức đỉnh núi tuyết xa xa cũng rung chuyển, tuyết rơi xuống ào ào.

Thư Mặc đứng từ xa, che mắt khỏi ánh nắng chói, dõi theo bóng dáng con ma vật nhỏ yếu hóa thành vệt sáng, biến mất ở đường chân trời.

Cô im lặng chọc chọc vào lớp vảy cứng rắn trên người Mặc Bạch, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:

“Mặc Bạch…”

Cự long cúi đầu xuống, đôi mắt ám kim nhìn cô lạnh lẽo, trong khi một bên cánh được cẩn thận giấu ra sau lưng để tránh tầm nhìn của Thư Mặc.

Thư Mặc nhấn nhá từng từ, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Lần sau khi chiến đấu, chỉ cần dùng hình dạng con người là được.”

Cự long: “…”

Cuối cùng, cậu chỉ phát ra một tiếng “Ngao” yếu ớt.

*

Hành trình gian nan kéo dài gần tám tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

[Chúc mừng bạn đã phát hiện thành trì: Quang Minh trấn]

[Khu vực bản đồ được mở khóa]

Thư Mặc nhanh tay tắt thông báo, trên môi nở nụ cười.

Quang Minh trấn là một thành trì an toàn, ma vật không thể đặt chân vào. Một khi phát hiện hơi thở ma vật, hệ thống cảnh báo sẽ tự động được kích hoạt, kéo theo đội ngũ bảo vệ xuất hiện ngay lập tức. Tuy nhiên, triệu hoán thú đã được thu phục sẽ không bị tính là ma vật.

Nhờ vậy, Thư Mặc có thể dẫn Mặc Bạch đường hoàng băng qua cổng thành mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Những ma vật có khả năng hóa thành hình người như Mặc Bạch vốn rất hiếm. Theo lời cậu, chỉ những người chơi đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu mới có thể nhận ra chân thân của cậu. Mà một thị trấn nhỏ như Quang Minh, với dân số vừa chạm mốc một vạn, gần như không có khả năng xuất hiện những người chơi cấp cao như vậy.

Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, Thư Mặc nhanh chóng tìm đến khu chợ trung tâm.

Đây là nơi diễn ra phần lớn các giao dịch trong trò chơi. Trước mắt cô, hàng trăm quầy hàng chen chúc san sát nhau, dòng người đông đúc xô đẩy, tiếng rao bán vang lên không ngớt.

Thư Mặc đứng yên nhìn ngắm khung cảnh một lúc, cảm giác quen thuộc ùa về. Sau đó, cô tiến đến một góc trống ở rìa chợ.

Họ đến quá muộn, những vị trí đẹp với lượng người qua lại đông đúc đã bị chiếm hết từ lâu. Chỉ còn góc khuất nhỏ này để cô đặt quầy.

Nhưng Thư Mặc không bận tâm. Cô tự tin rằng mình có cách để thu hút mọi người đến với quầy hàng của mình.

Ngay khi tìm được vị trí phù hợp, cô lấy quầy hàng lưu động từ hệ thống ra.

Vì mỗi ngày chợ chỉ mở cửa đến 9 giờ tối, giờ đây cô chỉ còn hơn 4 tiếng để kinh doanh. Phải hành động thật nhanh mới được.

“Cô định làm gì tiếp theo?” Mặc Bạch tò mò hỏi.

Thư Mặc vừa xem qua danh sách nguyên liệu nhập hàng, vừa mỉm cười nhàn nhạt.

“Bày quán, bán lẩu Oden.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play