Tống Vi ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nhìn cha mẹ vì tiếc rẻ mà cẩn thận bẻ một chiếc bánh bao thịt thành hai nửa, từ tốn từng miếng nhỏ mà ăn. Cô vội khuyên nhủ:

“Ba mẹ, đừng tiết kiệm như vậy, con đã ăn rồi mà. Hơn nữa, ở đây vẫn còn đấy!”

Cô lại chỉ vào chén canh:

“Chỉ tiếc là không còn nóng, nhưng canh nấm tuyết lê dù để lạnh uống cũng ngon lắm. Hai người ăn xong bánh bao thì uống canh đi.”

Ánh mắt Tống phụ rạng rỡ, nụ cười không thể che giấu được:

“Không ngờ chúng ta lại có thể ăn được những món như thế này. Ngày tháng đúng là càng ngày càng tốt hơn!”

Tống mẫu cắn một miếng lê trong chén, vị ngọt lành từ miếng lê mọng nước lan tỏa khắp miệng, mang theo một mùi hương thanh mát. Bà cảm thán:

“Đây đúng là lê loại tốt. Vi Vi, con còn nhớ không, hồi nhỏ con hay bị cảm, mỗi lần con bị cảm mẹ đều làm lê hầm đường phèn cho con ăn…”

Tống Vi khựng lại, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ hoài niệm:

“Con đương nhiên nhớ rõ.”

Tống mẫu dịu dàng cầm lấy tay con gái, vừa tự hào vừa xót xa:

“Vi Vi càng ngày càng có tiền đồ. Mẹ và ba chỉ dựa vào may mắn với chăm chỉ cũng kiếm được chút tiền trợ cấp gia đình. Nhưng con ngàn vạn lần đừng ép mình quá mệt mỏi.”

Tống Vi nhìn mẹ, ánh mắt trở nên dịu dàng:

“Ba mẹ đừng lo, con biết sức mình đến đâu. Lần này giết được Ám Ảnh Kỵ Sĩ, số tiền kiếm được chắc cũng đủ để đổi vũ khí. Sau này đánh quái hiệu suất sẽ tăng, ngày tháng càng tốt hơn nữa.”

Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm phải chăm chỉ luyện cấp hơn. Một ngày nào đó, cô muốn đưa ba mẹ đi thư giãn ở suối nước nóng.

Chỉ là đường đi lại quá xa, nghỉ chân ở ngoài không quá thuận tiện.

Tiểu chủ quán lần trước từng nói chỗ đó là lữ quán suối nước nóng, vậy sau này có thể ở lại đó không nhỉ? Nếu thật sự như vậy, chỉ cần tích góp thêm tiền điểm là được.

Tống Vi tính toán lại tiền tiết kiệm của mình, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn.

*

Trong một căn phòng khác, Triệu Ngọc được cha mẹ cùng anh trai và chị gái vây quanh, cô lấy ra bốn chén canh đường phèn tuyết lê nấm tuyết.

Cô là con út trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên. Dù sống trong thời kỳ tận thế, cha mẹ cũng không đặt kỳ vọng cao, chỉ cần cô trở về bình an là đủ.

Lần này, thấy cô mang về những món đồ quý hiếm như vậy, cả nhà vừa bất ngờ vừa vui mừng, không ngớt lời khen ngợi. Sau đó, mọi người nâng niu chén canh, cẩn thận từng ngụm nhỏ mà uống.

Triệu Ngọc cười rạng rỡ, nói: “Lần này con kiếm được một khoản lớn, sau này cũng có thể phụ giúp gia đình rồi!”

Dáng vẻ kiêu ngạo của cô khiến người ta cảm thấy như cái đuôi sắp vểnh lên đến tận trời.

……..

Ở những gia đình khác, cảnh tượng cũng tương tự.

Tối hôm đó, trong nhà của mười thành viên đội Trần Huy đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Việc suối nước nóng xuất hiện không chỉ mang đến cho họ một điều để mong nhớ, mà còn gieo vào lòng họ một hạt giống hy vọng nhỏ bé.

Họ không kìm được mà ôm ấp một ước vọng —

Ước vọng rằng, có lẽ một ngày nào đó, giống như câu chuyện về Prometheus đánh cắp ngọn lửa, sẽ có người mang ngọn lửa ấm áp trở lại với thế giới này.

*

Cùng lúc đó, tại “Tràn ngập hy vọng” - suối nước nóng ấm áp.

Chủ quán Thư Mặc giữ vẻ mặt không biểu cảm, nghe hệ thống thông báo:

【Chúc mừng người chơi đã kết thúc ngày thứ hai kinh doanh】

【Tổng doanh thu hôm nay: 0 điểm】

【Hao hụt hôm nay: -228 điểm】

【Số dư tài khoản: 920 điểm】

Phần hao hụt 28 điểm thêm vào là do cô tự mua ba cái bánh bao, hai chén chè tuyết lê nấm tuyết và một lon cà phê sữa bò.

Ngoài ra, cô còn dùng 2 điểm từ tài khoản cá nhân để mua nước uống.

Và thế là hết.

Không còn gì nữa.

Cả ngày không một bóng khách.

Thư Mặc: “……”

Thật đáng giận! Ai lại gặp nguy cơ phá sản ngay ngày thứ hai sau khai trương chứ!?

…………

Câu chuyện về Prometheus là một huyền thoại nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, biểu trưng cho sự hy sinh vì nhân loại. 

Prometheus là một Titan (một thần khổng lồ) được biết đến với trí tuệ và lòng dũng cảm. Ông rất yêu thương và quan tâm đến loài người. Trong thời kỳ sơ khai, con người sống trong cảnh tối tăm, lạnh giá và không biết cách sử dụng lửa.

Tuy nhiên, thần Zeus – vị thần tối cao trên đỉnh Olympus – lại cấm không cho con người sử dụng lửa, vì ông sợ rằng lửa sẽ làm loài người trở nên mạnh mẽ, thông minh và khó kiểm soát.

Vì muốn giúp con người, Prometheus đã đánh cắp lửa từ thần Zeus. Ông lén lấy một tia lửa từ xe ngựa mặt trời hoặc từ ngọn lửa thiêng của Olympus (tùy theo phiên bản) rồi mang xuống trần gian. Từ đó, con người học cách sử dụng lửa để sưởi ấm, nấu ăn, chế tạo công cụ và phát triển văn minh.

Hành động này khiến thần Zeus vô cùng tức giận. Để trừng phạt Prometheus, Zeus ra lệnh xích ông vào một vách núi. Mỗi ngày, một con đại bàng đến mổ gan của Prometheus, nhưng lá gan ấy lại tái sinh vào ngày hôm sau, khiến ông chịu đựng nỗi đau vĩnh viễn.

Về sau, Prometheus được Heracles (Hercules) – người anh hùng Hy Lạp – giải cứu trong một chuyến phiêu lưu.

Ý nghĩa của câu chuyện:

• Prometheus tượng trưng cho tinh thần hy sinh vì lợi ích của nhân loại và mong muốn thúc đẩy văn minh.

• Ngọn lửa mà ông mang xuống trần gian không chỉ là lửa vật lý, mà còn là biểu tượng cho sự khai sáng, tri thức và hy vọng.

Trong truyện, ngọn lửa ấm áp mà suối nước nóng gợi lên được so sánh với hành động của Prometheus, thể hiện hy vọng rằng một ngày thế giới sẽ trở lại với ánh sáng và sự sống động như xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play