Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ ngon lành đến bình minh, Thư Mặc rửa mặt sạch sẽ, bước ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, hít thở thật sâu bầu không khí trong lành của núi rừng. Làn sương sớm còn bao phủ khắp nơi, khiến ánh sáng ban mai thêm phần mờ ảo. Không khí trong lành tràn vào phổi cô, xua tan đi mọi mệt mỏi, để lại cảm giác sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
Trong ánh sáng mờ nhạt, từ phía xa xa, một bóng người quen thuộc bất chợt hiện ra giữa rừng trúc, dáng vẻ lạnh lùng và cô độc, quanh người như tỏa ra một luồng khí lạnh đến thấu xương. Bộ quần áo trên người anh ta đã ướt sũng vì sương mai.
“Mặc Bạch?” Thư Mặc ngạc nhiên gọi, tay đang giơ lên làm động tác thể dục dừng lại giữa chừng. “Sáng sớm như thế này, anh đi đâu vậy?”
Mặc Bạch giật mình, sau đó quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản chỉ tay về phía sau. “Tôi đưa bọn chúng đi dạo quanh núi một chút.”
Thư Mặc ngạc nhiên nhìn theo hướng anh ta chỉ và lập tức nhận ra một đoàn bạch nhung cầu đang lẽo đẽo theo sau anh, trông như một hàng dài những chú dê con nhỏ xíu, vừa ngộ nghĩnh vừa lạ lẫm.
Cô nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi bật thốt lên: “Bạch nhung nhung còn phải dẫn đi dạo nữa sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. “Lẽ nào tất cả triệu hoán thú đều cần được đi dạo đúng giờ? Sao hệ thống không nhắc tôi chuyện này nhỉ... Nhưng đợi đã, anh cũng phải đi dạo à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play