“Ở bên ngoài cũng phải nhớ đến tôi.”
Toàn bộ quá trình Phương Bạch Cảnh đều nơm nớp lo sợ, cậu kháng cự cau mày, đẩy Phó Phong ra.
Vết thương nhỏ trên môi nhức nhối, nhưng Phó Phong không cho cậu hòa hoãn nửa giây nào.
Loại thời tiết này, rất hiếm khi có người xuất hiện trên đường quê nhỏ, nhưng cũng chẳng có nghĩa trăm phần trăm không có người đi ra. Chỉ cần chẳng may chạm mặt người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Phương Bạch Cảnh liều mạng đạp Phó Phong mấy cái, cậu vừa bị hôn đến không hít thở nổi, vừa muốn duỗi móng ra cào người.
Phương Bạch Cảnh cuối cùng quýnh lên, cắn một cái lên đầu lưỡi Phó Phong. Cậu hạ răng không quá nặng, nhưng vẫn nếm được vị máu tươi.
“Đừng sợ.”
Kẻ đầu sỏ thế mà còn dám bình tĩnh dỗ dành cậu như vậy sao?
Bàn tay Phó Phong đỡ sau gáy cậu, mới thoáng khe khẽ xoa nắn, liền bị Phương Bạch Cảnh hất ra, y tập mãi thành quen mà giữ tay lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT