Thôi gia đương nhiên phải thua lỗ.
Đầu óc muốn hỏng, dùng số lượng lớn châu báu đồ trang sức vàng bạc đổi về một đống đồ chơi rách rưới không đáng tiền, bọn họ không lỗ người nào lỗ?
Có điều ai cũng biết, chuyện này không thể trách Thôi gia, dù sao thì từ xưa đến nay, lưu ly là bảo vật cực kỳ trân quý, không chỉ thể hiện giá trị của nó, còn có ý nghĩa của nó.
Trong suốt sáng long lanh, hào quang Lưu Ly vốn có khả năng hấp dẫn ánh mắt người, lại là chí bảo của Phật Môn, tượng trưng cho phúc phận, vận thế, người bình thường cả một đời đều không thể gặp được, ai có thể nghĩ tới, bảo bối tốt lành này trong vòng một đêm trở thành cải trắng ven đường, đoạn thời gian trước lưu ly còn là đồ trang sức có giá trị ba ngàn lượng bạc, bây giờ chỉ có thể làm quà tặng mỗi khi mua quần áo, mua một bộ tặng hai cái, một cái trên trời một cái dưới đất, cho dù người thông minh đến mấy cũng không nghĩ ra Thôi gia sẽ thua lỗ.
Vật mà hiếm thì sẽ trân quý, nhưng do trong thời gian ngắn, Kinh Thành xuất hiện quá nhiều lưu ly, vậy nên giá cả của lưu ly cơ hồ mỗi ngày một thấp, tinh thể sáng long lanh, sắc thái lộng lẫy đẹp mắt nhưng loại đồ vật trong suốt sáng long lanh, sắc thái lộng lẫy này cả kinh thành đều có, còn có ai sẽ cảm thấy nó hiếm?
Một đám người quyền quý ở Kinh Thành nhao nhao mắt trợn tròn.
Mấy tháng trước, bọn họ tốn hơn mấy ngàn vạn lượng bạc mới mua được đồ lưu ly, vậy trong nháy mắt liền không đáng tiền, chuyện này cho dù người nào cũng sẽ không dễ chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play