Cô khóc thật, thứ nhất là rất sợ cái bình giấm chua cỡ đại này lại nổi bão rồi nghiêm khắc trừng trị cô, thứ hai là cảm thấy uất ức trong lòng! Rõ ràng cô đối xử với Tiện Tiện như một bà dì 38 tuổi đối xử với cháu trai, thế mà hết lần này đến lần khác bị anh “hành hạ” vì Tiện Tiện!
“Không thể không quan tâm? Xa cậu ta là em không sống nổi à?”. Anh vừa đánh tay lái vừa hỏi, nghiêng đầu qua thản nhiên nhìn cô một cái.
“Lần này nếu không có em, anh ấy thật sự không cách nào sống nổi! Anh Kiêu, Tiện Tiện suýt nữa bị một người phụ nữ ngoài bốn mươi sử dụng quy tắc ngầm đấy!”. Diệp Kiều kích động nói, lau nước mắt, kể lại chuyện của Tiết Văn và Tô Mục.
Xe rẽ vào con ngõ nhỏ.
“Còn có người muốn sử dụng quy tắc ngầm với thằng nhóc kia á? Mắt để ở đâu vậy?”. Lục Bắc Kiêu cười như không cười nói, ánh sáng quá mờ, cô căn bản không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, càng không đoán ra tâm tư của anh!
“Đúng vậy! Người phụ nữ đó có lẽ đói bụng ăn quàng!! Trai trẻ trong giới gần như bị bà ta chơi qua hết rồi! Tiện Tiện là liều c.h.ế.t không theo! Bị đóng băng hoạt động hơn nửa năm! Gần đây em cũng mới biết được chuyện này, lúc trước anh ấy bảo trợ lý gạt em, không chịu nói cho em biết, hơn nữa năm trước bọn em thật sự không liên lạc một xíu nào, em thề! Em với anh ấy bây giờ cũng không nói chuyện, chỉ muốn giúp anh ấy một phen thôi! Anh Kiêu, người trong giang hồ phải biết trượng nghĩa có đúng không? Nếu trước đây Tiện Tiện tới thành phố J mà không nhờ vả thì em cũng cho qua đi…”. Cô nhìn anh, nói một cách thành khẩn và nghiêm túc không gì sánh được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT