Lại càng không hiểu được, tại sao cô lại muốn nói “Xin lỗi” với anh!
Tuy rằng lúc này cô không được tính là tỉnh táo cho lắm, chỉ là hành vi trong tiềm thức, nhưng theo như tâm lý học, tiềm thức cũng là một bộ phận của ý thức, chỉ là, một phần ý thức đó đã bị chúng ta đè nén hoặc ẩn giấu đi mà thôi!
Anh đã từng được học qua tâm lý học tội phạm.
Diệp Kiều không hề nói mớ, Lục Tiểu Cổn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là thời gian mà Diệp Kiều ngu ngốc này ở bên cạnh cha không nhiều lắm, nếu không, cô đã lòi đuôi từ lâu rồi!
“Anh Kiêu, em bị bệnh rồi sao?” Lúc Diệp Kiều tỉnh lại, cô còn cảm nhận được bản thân không chút sức lực nào. Hai năm trọng sinh trở lại này, cô vẫn luôn tràn đầy tinh thần, sức khoẻ dồi dào, cũng chưa từng bị bệnh bao giờ!
Lục Bắc Kiêu không nói gì, anh lấy chiếc nhiệt kế dưới nách cô ra, rồi đưa qua cho y tá mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang đứng ở bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT