Trên cánh tay rắn chắc, có một vết m.á.u đã khô, cũng không nhìn rõ vết thương có sâu không nữa.
Đêm khuya, căn phòng yên ắng, chỉ còn lại hoa cỏ vẫn rì rào, yên ắng tới mức, một cây kim rơi xuống đất cũng sẽ khiến người ta giật mình.
Lục Tiểu Cổn vẫn khăng khăng: “Nói nhảm, tôi có bị thương đâu mà cậu đem cả bộ cứu thương tới làm gì kinh thế!”, nói xong anh vẫn ung dung nhìn Lâm Dương đứng ở phía đối diện.
Thấy anh nhìn chằm chằm, Lâm Dương cảm thất mất tự nhiên, rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu, cậu vẫn nên xử lý vết thương đi, nếu vết thương nghiêm trọng thì nên tới phòng khám!” Cô nghiêm túc nói, nói xong bèn xoay người để hộp cứu thương sang một bên.
“Lại đây.” Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, giọng nói có vẻ không vui lắm, lời nói giống như đang ra lệnh cho cô.
Lời nói của anh bá đạo khiến cô không dám cãi lại, chỉ ngoan ngoãn đi vòng qua bàn trà, đi đến ghế sô pha trước mặt rồi ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play