Âu Dương Hàng có chút căng thẳng, liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi: “Ông nội, bác Cả có còn định đuổi cháu ra ngoài nữa không ạ?”
Nghe câu này, lòng ông cụ chợt nhói đau, nước mắt suýt trào ra. Ông ấy nghiêm giọng đáp: “Hàng Hàng, cháu yên tâm, ông nội sẽ không để bà ta nhìn thấy cháu nữa đâu.”
Trái tim nhỏ bé của Khương Cẩn suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài. Cô vừa nghe được một câu chuyện ân oán đầy bi thảm của gia tộc này sao?
Giờ phút này, cô chỉ hối hận vì đã đến đây. Biết thế này, đi cùng Nghê Hình đến bệnh viện còn an toàn hơn.
Sau khi Âu Dương Hàng chắc chắn rằng mình đã an toàn, cậu lập tức cảm thấy thoải mái và… đói bụng. Cậu ngẩng đầu lên, nhướng mày đầy kiêu ngạo rồi nói: “Cháu đói rồi.”
Cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy, chẳng khác gì như đang tuyên bố rằng việc “tôi đói” chính là đang ban ơn để cho “các người chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”
Thế nhưng ông cụ lại rất phối hợp, nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng quay sang nói với quản gia đang đứng ở cửa: “Mau lên, mau bảo người làm dọn đồ ăn. Cậu chủ nhỏ đói rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT