“Bà nội con không sao chứ?” Khương Cẩn bây giờ cũng không buồn để ý đến những người xung quanh đang hóng chuyện nữa, chỉ lo lắng bà nội xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự có chuyện, cô sẽ hối hận chết đi được vì cái ý tưởng tồi tệ này.
Hách Tú Phương thấy ánh mắt lo lắng của cô, nước mắt cũng sắp rơi xuống, trông đặc biệt yếu đuối đáng thương, cảm thấy cô thật sự là một đứa cháu hiếu thảo, bèn an ủi: “Đừng lo, không sao rồi, để bà ấy nằm nghỉ một lát là được.”
Khương Đình Đình nghe vậy, lập tức gào khóc: “Chủ nhiệm Hách, phiền cô mau qua xem ba tôi có sao không?”
Hách Tú Phương cũng không từ chối, bước tới bắt mạch cho Khương Vệ Cường, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Chóng mặt không? Có muốn nôn không?”
Khương Vệ Cường lúc này nhìn ai cũng thấy thoáng qua một bóng đen, rất nhanh thì tầm nhìn trở lại bình thường, ông ta thở hắt ra một hơi, nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt một người dịu dàng, xinh đẹp, bèn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “Tôi không sao, đỡ tôi đến giường nằm nghỉ chút là được.”
Khương Vệ Dân lập tức gọi hai thanh niên đang đứng xem ngoài cửa, bảo họ dìu ông ta tới sô pha trong phòng khách nhà mình để nằm nghỉ nửa người.
Khương Đình Đình thấy ba mình mặt trắng bệch, lập tức hoảng sợ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Hách, ba tôi thật sự không sao chứ? Có cần đưa đến bệnh viện kiểm tra không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play