Kiều Hàm phun một trận pháo nuốt sơn hà xong, không chỉ làm cho người xung quanh đều nghe tới ngốc mà ngay cả Tiêu Cửu Từ và Bạch Kha cũng ngây ngẩn đứng bên ngoài đám người.
Bạch Kha không nhịn được cười khẽ, ngẩng đầu nhìn, thấy trên gương mặt Tiêu Cửu Từ phiếm một tầng hồng nhạt, ánh mắt không tình tĩnh lắm, ngay cả hô hấp cũng rối loạn vài phần. Đôi mắt Bạch Kha hơi lóe, cười nhẹ thu lại ánh mắt, tiếp tục xem náo nhiệt.
Kẻ giả mạo mặt xanh mét, khóe miệng giật giật, không ngờ thiên hạ còn có tên ngốc như vậy, dù biết mình là giả mạo thì cũng không nên xông đến như vậy chứ, một Trúc Cơ nho nhỏ không muốn sống nữa sao? Dám ngang nhiên mắng tu sĩ kỳ Kim Đan như gã. Thực sự không sợ mình một chưởng bổ xuống sao?
“Tiểu tử, ngươi là người phương nào! Nói là từng gặp ta, không phải là đang khoác lác chứ, có chứng cứ gì chứng minh ta không phải Tiêu Cửu Từ, đừng cho là thanh danh của ta, tính tình tốt là có thể chịu được hành vi vô lễ này của ngươi, nói lung tung thì phải trả giá đắt.” Nói xong, tên giả mạo còn cố ý ngưng tụ băng trùy trong tay, làm bộ uy hiếp.
“Hừ, nhìn ngươi diễn một hồi, thật sự làm ta cười muốn chết. Nghe lời người nói, bộ dáng giả bộ rộng lượng, kỳ thật bên trong đều là ngạo mạn đúng không? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, còn uy hiếp người nữa.”
“Tiêu Cửu Từ nhiều năm hộ vệ thương sinh, là lễ nghi từ trong xương cốt, dịu dàng rộng lượng chứ không giống như cái tên đầu không có não như ngươi. Sao nào, biết tính tình hắn tốt nên không truy cứu cho nên mới dám giả mạo hăng say vậy nhỉ?” Kiều Hàm khinh thường nói.
Lần này trong mắt kẻ giả mạo nổi lên tức giận thật sự. “Tiểu tử, ngươi đúng là không biết sợ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT