“Sư huynh?”
“Muộn rồi, ngủ đi.”
Kiều Hàm lưu luyến không rời đứng lên, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói một câu. “Sư huynh, ngủ ngon, mộng đẹp.”
Tiêu Cửu Từ đang quay lưng, khóe miệng mím chặt nghe một câu như thế, khóe miệng thả lỏng, nghe được tiếng động lên giường một lần nữa, lúc này mới nằm về, nghiêng đầu thì thấy Kiều Hàm quay mặt về phía bên này chìm vào giấc ngủ, lúc này Tiêu Cửu Từ mới nhắm hai mắt lại, chỉ là độ cong khóe miệng vẫn luôn cong.
Ngày kế tiếp, Kiều Hàm nói với Bạch Kha ý tưởng đại khái.
Bạch Kha gật đầu nói: “Đúng là vậy, dựa theo trình độ những người bị thương mà ta tiếp nhận, nếu người dưới  kỳ Trúc Cơ tiếp tục mạo hiểm vào Tàng Thành Lâm, thì nhân số tử vong kế tiếp sẽ tăng lên mãnh liệt.”
Kỳ thật đôi khi Bạch Kha cũng bắt đầu lo lắng, có phải do vì nàng ở đây nên làm cho vài người không biết tự lượng sức mình, không thấy sợ hãi không. Bọn họ chết, mình có thể sẽ gánh một phần nhân quả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play