Bị dây dưa hồi lâu, Lâu Tri Diệc cũng không nhận được bất kỳ dao động nào từ hơi nước.
Vì thế, y thở dài tạm thời từ bỏ ý định truy tìm ký ức.
Khi Lâu Tri Diệc mở mắt, ánh sáng sớm xuyên qua lớp sương mù bao phủ khu rừng, nhẹ nhàng chiếu xuống như một cái chạm khẽ của ánh xuân lên dung mạo thanh lãnh của y, khiến vẻ băng giá trở nên dịu đi đôi phần.
Lan Nhân vô thức nhìn sang, nhất thời ngây người.
Lâu Tri Diệc đứng dậy, chỉnh lại những nếp nhăn trên y phục, rồi thoáng liếc qua Lan Nhân vẫn còn thất thần. Ban đầu, y định hỏi "Ngươi còn định ngồi đó bao lâu?" nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy câu hỏi này không phù hợp với hình tượng hiện tại của mình.
Vậy nên, Lâu Tri Diệc không nói gì cả, chỉ giơ tay dùng linh lực dập tắt tàn tro còn sót lại trong đống lửa, sau đó xoay người rời đi.
Lan Nhân ngây người, đến khi hoàn hồn mới nhìn theo bóng lưng rời đi của tiên quân, trong lòng thầm nghĩ: Tiên quân thật sự… ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng toát lên vẻ tao nhã, ngay cả một bóng dáng lặng lẽ rời đi cũng đẹp đến rung động lòng người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play