Lâu Tri Diệc thu lại Chiết Ảnh Kiếm.
Tiểu đồ đệ mất đi sự trói buộc của đai lưng, tuyết y trên người liền từng tầng từng tầng rủ xuống, tà áo nhẹ bay trong gió lạnh. Giữa trời tuyết giá rét, thiếu niên lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da nhợt nhạt đến mức chỉ cần khẽ chạm, e rằng sẽ để lại một vệt đỏ ái muội.
Hắn nhẹ giọng cảm tạ: “Đa tạ sư tôn giúp đỡ.”
Dứt lời, thiếu niên buông tay, tự mình cởi bỏ áo ngoài, nói: “Vậy con sẽ quỳ một canh giờ.”
… Cho nên, ý của hắn là bỏ đi áo ngoài, chỉ mặc áo trong mỏng manh quỳ trên nền tuyết lạnh giá suốt một canh giờ?
Lâu Tri Diệc do dự một chút, cảm thấy nhân vật tiểu đồ đệ trong thoại bản này thực sự là một kẻ đáng thương, không ai thương xót, không ai che chở.
【Tiểu đồ đệ lặng lẽ quỳ xuống tuyết, bông tuyết phủ kín thân hình gầy gò, lạnh thấu xương. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã không còn cảm giác được cái lạnh nữa…】
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT