Trong đầu Đại trưởng lão bỗng nhiên nhớ tới một câu chất vấn bình bình đạm đạm của tiểu nha đầu kia: "Đại trưởng lão, ngài tự xem lại lời nói và hành vi suốt mười mấy năm qua, liệu đã thật sự làm tròn trách nhiệm của một đại trưởng lão, liệu có từng thiên vị, thiếu công chính hay chưa?"
Lúc ấy ông lão bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được. Có phải là thiếu công chính hay chưa... Đúng vậy, lòng ông lão đã sớm lệch, còn nói gì công bằng.
Đại trưởng lão bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhìn về phía Tần Đức Hạo: "Vậy vì sao con vẫn luôn muốn gây sự với đại phòng. Tần Đức Minh đã là tộc trưởng, con nhiều lần khiêu khích nó, không để ý đến uy nghiêm của tộc trưởng, là muốn như thế nào, kéo nó xuống để con làm tộc trưởng sao, con có biết điều này sẽ mang đến bao nhiêu náo động cho gia tộc không?"
Tần Đức Hạo không ngại đại trưởng lão hỏi trực tiếp như vậy, ông ta rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Con chính là nhìn hắn ngứa mắt..."
Đại trưởng lão bình tĩnh nhìn hắn, "Thế gian này, nếu chuyện gì cũng chỉ dựa vào chính mình nhìn ngứa mắt, vậy còn có đạo lý gì đáng nói? Nếu chỉ có lý do này, về sau ở Tần gia cũng đừng nghĩ ta giúp con nói chuyện."
Tần Đức Hạo đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, bên trong có hận ý chân thật: "Chẳng lẽ con không thể hận hắn sao, thiên phú của con tốt hơn hắn, năng lực quản lí mạnh hơn hắn, dựa vào cái gì Tần Văn Phong muốn chọn hắn làm tộc trưởng, cũng bởi vì Tần gia muốn khiêm tốn, muốn ngủ đông?! Cho nên chọn một con rùa chó má như vậy làm tộc trưởng?!"
Đại trưởng lão chậm giọng nói: "Con cũng biết, ban đầu ở rừng rậm nguyên thủy phía nam... "
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT