Đêm đó, Hứa Đình Tri mơ thấy thịt thỏ cay tê, người mang cơm cho anh vẫn là Tần Trúc Tây, cô dùng khăn tay che miệng cười khúc khích, ngại quá, đưa nhầm cơm rồi...
Đây đúng là mơ, tối hôm đó Tần Trúc Tây căn bản không làm thịt thỏ cay tê, bởi vì, cô không có ớt!!
Cô không phải là người thích ăn cay, bình thường nấu ăn chỉ cần cho đủ dầu muối là được, có ớt hay không cũng không sao nhưng thịt thỏ nhất định phải cho ớt, thịt thỏ không có ớt thì chẳng khác gì cái xác không hồn, ăn làm gì!
Vì vậy, Tần Trúc Tây chỉ có thể tạm thời giữ mạng cho chú thỏ nhỏ, còn băng bó vết thương cho nó, tối hôm đó, cô mơ thấy thịt thỏ cay tê... Sáng sớm hôm sau, cô giả vờ như vừa đi chợ đen về, quang minh chính đại lấy ớt ra, ngang nhiên để trong bếp, đáng tiếc, cô phải đi làm rồi. “Thỏ con, trưa đợi chị về nhé.”
Cô vuốt ve bộ lông mềm mại của chú thỏ béo, cười tươi như hoa.
“Chị đừng cười nữa, sáng sớm mà rợn người quá.”
“Đi đi đi, em biết gì chứ, mau ăn cơm đi tập thể dục học bài, việc của em cũng không ít, không được lười biếng!”
Tần Trúc Tây phản đòn bằng hai ngọn núi đè xuống, tập thể dục và học bài, đây là cơn ác mộng của bao nhiêu học sinh, xì. Quả nhiên Tần Trúc Nam bị nghẹn không nói nên lời, lặng lẽ chuồn đi.
Chọc ghẹo em trai xong, cô vui vẻ khoanh tay ra khỏi cửa, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, ý nghĩa của cuộc sống nằm ở lao động, a, hôm nay lại là một ngày có ý nghĩa~

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play