Hứa Đình Tri không biết nâng bát lên một chút, Tần Trúc Tây chỉ có thể khó khăn cúi đầu vào bát để uống, từng cử động đều rất khó khăn, còn có một ít nước chảy dọc theo cằm cô xuống, lại nhỏ vào cổ áo, làm ướt cả cổ áo.
Thật khó để tán tỉnh đối tượng!
Tần Trúc Tây không uống nữa, cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Hứa Đình Tri, đôi môi ướt át, lấp lánh nước, căng mọng như thạch vậy.
“Không uống nữa sao?”
Khúc gỗ thô nhíu mày.
Còn nửa bát lớn thế này, chưa uống được bao nhiêu mà, không phải nói là khát sao?
Tần Trúc Tây: Tôi hận!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play