Bàng Tuệ ghen tuông mù quáng, thậm chí còn không hề hay biết mà mắng cả Hứa Đình Tri, khi thấy Hứa Đình Tri chỉ xách một bó củi trên tay, cô ta không nhịn được mà ngẩng cao cằm như gà trống gáy.
“Đi lâu như vậy mới nhặt được một bó củi? Tần Trúc Tây, không phải tôi nói cô, nhưng tay chân cô chậm quá rồi, còn dám làm mất thời gian của Hứa Đình Tri, nếu là tôi, tôi đã thấy xấu hổ chết mất rồi!”
“Khoan đã, sao cô có thể để Hứa Đình Tri làm việc nặng chứ! Một người đẹp trai như Hứa Đình Tri là để xách củi cho cô sao, Tần Trúc Tây, sao cô lại không biết đủ như vậy chứ!”
Bàng Tuệ tức giận, cô ta hận không thể ném mấy bó củi này thẳng vào mặt Tần Trúc Tây.
Hứa Đình Tri là người như tiên, còn nho nhã lịch sự, thế mà phải xách củi cho cô sao, sao cô không lên trời luôn đi!!!
Lúc này, Bàng Tuệ giống hệt một con chó liếm, thương cảm cho bạn trai của người khác, hoàn toàn không hỏi người khác có cần thương cảm hay không.
Hứa Đình Tri chậm chạp mới nhớ ra thiết lập thể chất yếu ớt của mình, đúng lúc dùng nắm đấm che miệng, ho hai tiếng, tạo ra cảm giác mệt mỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT