Thẩm Vãn Tịch lắng nghe, thấy hắn bỗng dưng có hơi thở khác thường, suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng cười nói: “Vân Hoành, có phải huynh sợ sấm sét hay không?”
Vân Hoành ở trong lòng có chút thở dài, ngay cả hổ sói trong núi hắn còn không sợ, lẽ nào lại sợ vài tiếng sấm hay sao?
Nhưng loại phản ứng ở phía dưới kia của hắn, bản thân không thể nào giải thích được.
Thẩm Vãn Tịch cắn cắn môi, như là nhượng bộ một hồi nói: “Nếu huynh sợ không muốn nói, có thể nắm lấy ống tay áo ta, khi còn nhỏ ta cũng sợ sét đánh, đều là bắt lấy mẹ ta… tay áo”.
Thật ra là nàng gối đầu lên cánh tay a Nương mà ngủ, nhưng hiện tại không thể cùng Vân Hoành lại có cử chỉ vượt quá giới hạn, cho nên mới chỉ nói là tay áo, đây đã là cực hạn nàng có thể tiếp nhận.
Đương nhiên, trong đầu nàng tự động bỏ qua vị trí tay Vân Hoành vừa mới đặt trên bụng nàng.
Mặc kệ, đó là vì giúp nàng xoa bụng, là có nguyên nhân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT