Thẩm Vãn Tịch xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tiến lên che miệng nhị ca mình: “Nhị ca, huynh đừng có nói bậy!”
Thẩm Nhị Lang dụi dụi mắt, hai gò má phiếm hồng nhàn nhạt, trong bóng đèn lưu chuyển lại có thêm vài phần phong lưu, tựa như thiếu niên trích tiên: “Có điều muội muội của ta thật sự rất tốt, khi còn bé phụ thân phạt ta quỳ từ đường, ban đêm nàng lặng lẽ bò vào, ngã chân cũng muốn bò vào đưa chân gà cho ta, còn mang theo điểm tâm mình nấu cho ta ăn thử, kỳ thật nàng nấu đồ ăn vẫn rất ngon, không cần thử cũng biết, nàng chỉ là muốn ta ăn nhiều một chút vì sợ ta đói, có phải hay không Tịch Tịch?”
Thẩm Vãn Tịch xấu hổ cười cười, lặng lẽ nghiêng mặt nhìn Vân Hoành, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn hờ hững, sắc mặt cực kì tối sầm!
Nàng hậm hực cúi đầu, lại nghe Thẩm Nhị Lang thấp giọng cười cười, từ trong ngực lấy ra một túi hương màu lam nhỏ, phía trên thêu một con chim đầu mập chân thô, nhìn kỹ chính là tiên hạc mập mạp khiến người ta ấn tượng cực sâu kia.
Thẩm Vãn Tịch: “...”
Sắc mặt Thẩm Nhị Lang ửng hồng, lại điên cuồng uống một ngụm rượu lớn, đem túi hương kia cầm trong tay lắc lư trái phải nói: “Muội phu, ngươi nhìn xem thứ rách nát này của nàng ấy, ngươi có thể nhìn ra là một con tiên hạc không? Đã thế còn có chút đáng yêu nữa, ha ha ha....”
Thẩm Vãn Tịch nhìn Vân Hoành, người nọ rũ mắt xuống, khóe miệng hiện lên ý cười âm trầm, nàng sợ hãi, vội vàng quay đầu lại tức giận đùng đùng nói: “Nhị ca, huynh mau cất đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play