Triệu cô cô cực kỳ cao hứng, nhìn thấy lông mày phu nhân uyển chuyển, da trắng như tuyết, lại nghe thấy thanh âm của nàng y hệt như một tiểu cô nương ngây thơ mềm mại, con tim đều sắp tan chảy, thầm hỏi lão thiên gia này thiên vị cỡ nào, sao lại sinh ra một tiểu kiều nga rực rỡ như phù dung như vậy? Đôi mắt kia trong suốt giống như ánh trăng bên ngoài.
Nếu Đại phu nhân còn ở nhân thế, nhìn thấy phu nhân nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Nhìn hồi lâu, Triệu cô cô nhịn không được liền hỏi: “Không biết phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Vãn Tịch cười nói: “Qua năm ta cũng mười bảy rồi.”
Triệu cô cô gật gật đầu cười tính toán một chút, Nhị công tử năm nay cũng hai mươi bảy tuổi, ước chừng lớn hơn phu nhân mười tuổi, khó trách hắn bảo vệ nàng đến mức không muốn rời mắt.
Hôm nay ở trước cửa chính Hầu phủ, bà đều nhìn thấy.
Phu nhân khẩn trương, Nhị công tử liền nắm chặt tay nàng, phu nhân vừa thẹn thùng, ý cười trên mặt Nhị công tử tuy thanh đạm, nhưng ý cười nhàn nhạt hiện lên đáy mắt, Nhị công tử sốt ruột đi giáo trường còn cố ý dặn dò phu nhân không cần giống như trước kia chờ hắn dùng bữa, phu nhân đói bụng thì cứ việc ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play