Thẩm Vãn Tịch vẫn mơ mơ màng màng, không biết làm sao về tương lai, nàng không có nhiều dã tâm, chỉ hy vọng Vân Hoành cả đời này có thể sống bình an.
Đêm trước khi trở về thành, đội ngũ ở lại trạm dịch cách ngoài thành năm mươi dặm.
Thẩm Vãn Tịch thoải mái tắm nước nóng, trên bàn trang điểm còn để xiêm y mới cùng với trang sức mà thị nữ đưa vào, đây là để ngày mai khi trở về thành nàng phải mặc.
Thị nữ phấn nộn kia đang khom người thay quần áo cho nàng, ngoại trừ lúc mới vào nói một câu, thời gian còn lại đều im lặng như một cái hồ lô, Vân Hoành không ở trong phòng, bốn phía yên tĩnh có chút quỷ dị.
Thẩm Vãn Tịch nhìn nàng ấy, nhịn không được mà hỏi: “Nghe nói ngươi từ Ích Châu Hầu phủ tới đây sao?”
Tiểu cô nương kia cuống quít cúi người quỳ xuống, thanh âm có chút phát run: “Hồi phu nhân, nô tỳ là theo người hầu Nhị công tử cùng tới, Nhị công tử nói, ngày sau sẽ do nô tỳ hầu hạ phu nhân.”
Thẩm Vãn Tịch vui vẻ cười, vội vàng gọi nàng ấy đứng dậy, hỏi: “Ngươi tên gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT