Vân Hoành khẽ gật đầu, trả lời: “Năm xưa ta mất trí nhớ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhớ tới thân thế của mình, khi Thích Nhiên tìm được ta đã nói rất nhiều chuyện trước kia, ta tuy không nhớ được nhưng vẫn rất mơ hồ có cảm giác quen thuộc, vết thương trên người ta hắn đều có thể nói chính xác là trận chiến dịch nào, sau khi đến núi này ta chỉ nhớ rõ mình tên là Vân Hoành, hơn nữa cái tên 'Vân Hoành', chính là chữ nhỏ của Ngụy Khâm, bên ngoài Ích Châu ít người biết.”
Vốn định sau tết Thượng Nguyên sẽ giải thích với nàng, nhưng tình hình hôm nay đã không cho phép hắn giấu diếm nữa.
Vân Hoành cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, nhưng tiểu cô nương vẫn là vẻ mặt ngây ngốc nhìn hắn, hắn không nhịn được cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc hắn hỏi thăm Tạ Thiệu thì cũng đã đoán được A Tịch chính là Tam cô nương Thẩm gia chết đuối ở Hàn Giang trong lời đồn.
Coi như là có một chỗ đứng ở Thương Châu phía bắc, theo đạo lý mà nói, nữ nhi Thương Châu hầu nghe được thân phận của hắn thì không nên phản ứng lớn như vậy.
Đầu óc Thẩm Vãn Tịch còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ đến cảnh vừa rồi hắn bỏ qua nàng mà đi vào nhà trúc, theo bản năng liền nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Chàng đừng tức giận, vừa rồi ta cho rằng Thích Nhiên nói bậy, ta thật sự không nghĩ tới chủ tử của hắn chính là chàng, ta không phải nói chàng không cao lớn uy mãnh, không phong tư trác nhiên, ta chỉ là không nghĩ tới...”
Vân Hoành nhẹ nhàng ấn vai Thẩm Vãn Tịch, nói: “Cô nương ngốc, ta không tức giận, ta chỉ hù dọa nàng mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT