Suy nghĩ thật lâu, Phùng phu nhân vẫn thấp giọng ghé vào bên tai nàng nói: “Vài ngày nữa để Viễn Nhi tìm một họa sĩ có kỹ thuật không tồi lại đây, vụng trộm vẽ một bức tượng tiểu nương tử kia để cho ta mang về, trước đó không cần lên tiếng.”
Lưu Nghi Đình trong lòng khó hiểu nhưng vẫn gật gật đầu đáp ứng.
Gã sai vặt phía dưới Phùng Viễn làm việc hiệu suất thật nhanh, ngày đó liền mời họa sĩ giỏi nhất trong trấn, mới ba ngày mà chân dung của Thẩm Vãn Tịch đã nằm trong tay Phùng phu nhân.
Thấy chân nhân nhìn không ra, nhưng vừa nhìn thấy chân dung, Phùng phu nhân sợ tới mức ngay cả bàn tay cũng run rẩy.
Tiểu nương tử trong bức tranh này lại giống hệt bức chân dung lúc ấy ở Thương Châu Hầu phủ!
Phùng Viễn không cảm thấy mẫu thân mình khác thường, ngược lại ở một bên cười ha hả hỏi: “Mẫu thân cũng cảm thấy bộ dạng của tiểu nương tử này so với Nghi Đình tốt hơn nhiều à?”
Phùng phu nhân phục hồi tinh thần, giận dữ nói với hắn: “Ngươi câm miệng cho ta! Cả ngày chỉ biết cà lơ phất phơ không có bộ dạng đứng đắn, ngay cả thôn trưởng cũng làm không tốt, ngày sau ta làm sao đến trước mặt a di ngươi thay ngươi nói lời tốt, làm sao cầu cho ngươi một chức quan đứng đắn trước mặt Hầu gia đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play