Trưởng quầy hậm hực nhìn chằm chằm hắn, cân nhắc lâu ngày vẫn quyết định thử một lần.
Mới qua ba ngày, Thẩm Vãn Tịch lại đến cửa hàng đưa nấm bụng dê phơi khô, trưởng quầy nhìn thấy nàng, ánh mắt đều bừng sáng lên.
Hai cái bàn vuông nhỏ trước cửa mỗi lần đến khách đều chật kín người, có người mang theo hài tử đến, lại tụm năm tụm bảy, xếp hàng trước cửa hàng vô cùng náo nhiệt.
Món khai vị gợi lên sự thèm ăn trong bụng khách, trưởng quầy keo kiệt, mỗi một đĩa nhỏ đều chỉ đặt ba đến năm khối tóp mỡ vụn, nhưng chỉ ăn một chút như vậy cũng không đủ nhét kẻ răng! Mới gắp mấy miếng mà đĩa đã thấy đáy, cứ như vậy càng có thể khơi dậy dục vọng của thực khách vào cửa hàng ăn cơm, thậm chí mỗi ngày đều vội cũng không chê phiền toái.
Càng khoa trương hơn chính là người đi ngang qua thấy cửa hàng này xếp hàng không ít người, mỗi người đều muốn đến xem náo nhiệt, thậm chí còn hiệu quả hơn so với cửa hàng khác thuê người tới thổi kéo đàn hát. Trong lúc nhất thời Mãn Lâu quả thật như tên gọi, tràn đầy khách hàng.
Thẩm Vãn Tịch cũng chưa suy nghĩ kỹ, nàng chỉ tham khảo thủ đoạn mời khách của Túy Tiên Lâu ở Thương Châu mà lúc đó A Nương đã nói qua, thuận miệng nói với trưởng quầy một cái, không nghĩ tới quán rượu dùng ở trấn nhỏ thật đúng là có thể làm được.
Làm ăn tốt nên trưởng quầy cũng cắn răng, mỗi cân tóp mỡ thêm hai lượng tiền cao hơn bình thường cho Thẩm Vãn Tịch, bảo nàng làm nhiều hơn một chút, Thẩm Vãn Tịch lại cự tuyệt nói: “Đồ ăn ngon đến đâu, ăn nhiều cũng sẽ ngán, nếu mỗi ngày ngươi bán một ít thì khách có thể đến thường xuyên, còn nếu một lần bán quá nhiều thì khách ăn ngán sẽ không đến nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play