Hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại rồi kinh hỉ đến cười ra tiếng: “Hoa Chi ngươi mang thai oa oa rồi! Ngươi có phải sắp làm nương không?!”
Hoa Chi gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, hai ngày trước vừa mới chẩn đoán ra, đã gần hai tháng rồi.”
“Vậy sao ngươi còn dám ra ngoài đi lại khắp nơi như thế?”
Thẩm Vãn Tịch sững sờ nhìn nàng ấy, ngoài kinh hỉ lại có thêm vài phần lo lắng.
Trước kia khi các phu nhân di nương Hầu phủ mang thai, mỗi người đều quý giá muốn chết, không dám đứng cũng không dám đi đường, hơi va chạm một chút sẽ trừng phạt hạ nhân cả phòng, nói một câu muốn ăn Dương Mai ở Giang Nam liền có người chạy trối chết suốt đêm mang về.
Nhưng Hoa Chi thì sao, mấy ngày nay vẫn dậy sớm như trước, giặt giũ, cho lợn ăn, cho gà ăn, xuống ruộng làm việc trở về còn phải nấu cơm cho cả nhà, được thời gian rảnh còn cùng nàng đến đầm sen vất vả hái củ ấu, sau đó lại đi hơn một canh giờ đường đến trấn bán.
Điều này... Người đang mang thai làm sao có thể chịu đựng được đây!?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT