Trong Phượng Tư điện, Vũ Văn Liễn ngồi bên nôi Vũ Kính Tông. Thỉnh thoảng, tiểu hoàng tử cựa mình, chẹp miệng nhỏ rồi ngủ tiếp, khuôn mặt bụ bẫm khiến người ta không nỡ rời mắt. Nhìn mẫu tử say giấc, Vũ Văn Liễn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng rằm.
Mục Nghê tỉnh dậy, mi tâm khẽ nhíu, phản ứng đầu tiên là tìm con. Thấy Kính Tông ngủ yên trong nôi, nàng thở phào, lòng nhẹ nhõm. Vũ Văn Liễn vuốt tóc nàng, giọng trầm ấm: "Nghê nhi, nàng ổn chứ? Có thấy khó chịu đâu không?"
Nàng lắc đầu, tựa vào hắn, giọng yếu ớt: "Thiếp không sao, chỉ lo cho Kính Tông..."
Hắn ôn nhu vuốt má nàng, trấn an: "Hài tử khỏe lắm, vừa được mama cho ăn, no rồi lăn ra ngủ ngay. Nghê nhi, quả nhân rất lo cho nàng." 
Hắn nắm tay nàng, đan chặt ngón tay, như muốn truyền hơi ấm.
Mục Nghê mỉm cười, nhưng vì sinh nở hao tổn sức lực, nàng lại thiếp đi trong vòng tay hắn. Nhìn nàng yên giấc, Vũ Văn Liễn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, ánh mắt thoáng đau lòng. 
"Nàng là tâm can của ta." hắn thì thầm, giọng như gió thoảng qua hồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play