Bởi vì lý do này, Tạ thị cũng đối xử hòa nhã với Tam nương Thôi Duyệt.
Thôi Tuyên khẽ gật đầu với Thôi Duyệt.
Làm tiểu nương tử xấu hổ, vội vàng vùi đầu vào khuỷu tay nhũ mẫu.
Thôi Tuyên cuối cùng cũng nở nụ cười nhàn nhạt, đáng tiếc phát hiện có người dán ánh mắt khó chịu chặt vào mình, giọng điệu châm chọc: “Huynh trưởng thật sự yêu thương Tam nương, ta chưa từng thấy huynh trưởng có vẻ mặt ôn hoà như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay cả A Tuần cũng ít thấy? Sợ là ghen tị rồi.”
Thôi Tuyên thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Nếu đệ nói ít đi, ta cũng sẽ yêu thương đệ như vậy.”
Thôi Tuần tuy còn nhỏ, ngưỡng mộ phong thái của huynh trưởng, cũng khao khát được huynh trưởng yêu thương, nhưng không đến mức đứng một lòng về phía người ngoài, liền nghiêm túc nói: “A huynh công vụ bề bộn, hiếm khi hồi phủ đoàn tụ với chúng ta, Duyệt nương nhớ huynh trưởng, đệ lại mới chia tay huynh trưởng không lâu, tự nhiên sẽ không giận.”
Nếu là trước đây, Túc Quốc Công chắc chắn sẽ vì lời nói của hai người “trêu đùa” Nhị Lang mình yêu thương nhất mà răn dạy đối phương, nhưng hôm nay lại khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play