Đợi thuộc hạ ra ngoài, hắn đọc thầm hồ sơ nửa ngày, cho đến khi hương thơm ngọt ngào của đu đủ hoàn toàn chiếm lĩnh hơi thở, mới chấp nhận cầm bát lên, nhẹ nhàng múc một thìa đưa lên miệng.
Ích Châu vương đã phái nhiều dân đinh, quanh năm tìm kiếm nấm tuyết nhĩ tốt nhất, đưa vào trong cung nịnh bợ đế hậu.
Năm xưa, thái hậu cũng thích dùng nấm tuyết nhĩ để hầm canh, phần lớn hầm với cùng tuyết yến hoặc canh gà, vô cùng bổ dưỡng.
Mỗi dịp lễ tết, lúc đế hậu ban thưởng cho các triều thần và mệnh phụ, cũng thích lấy các đặc sản tiến cống từ các nơi để ban thưởng, thể hiện ân đức của Thiên gia.
Những phần thưởng này luôn có phần của Thôi gia, trong phủ không thiếu nấm tuyết nhĩ, nhưng Thôi Tuyên lại không thích hương vị của nó, thực sự không biết ngon ở đâu.
Không mặn, không ngọt, cũng không có mùi thơm gì, nhưng hắn cũng biết thứ này ở ngoài rất quý, từ khi hắn có kí ức, luôn thấy mẫu thân phân phó vú già dùng gà mái già nấu cùng, nghĩ rằng có tác dụng bổ dưỡng cho nữ tử tốt hơn, mới dùng làm tạ lễ..
Thẩm Triêu Doanh đáp lễ hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng món đu đủ hầm này… Là ném mộc báo quỳnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play