Khó khăn lắm mới đến ngày nghỉ, vừa mở mắt, Thôi Tuyên đã cầm sách vở và cuốn “Luận Ngữ” của cậu ngồi trước bàn nhỏ, chưa đợi cậu ăn sáng đã bắt đầu kiểm tra bài vở, kiểm tra đến mức Thôi Tuần mồ hôi đầm đìa, khóc đòi về phủ Túc Quốc Công.
Cậu như vậy, Thôi Tuyên đương nhiên không dám để cậu về, sợ Tạ thị lại nghĩ rằng hắn làm huynh trưởng bắt nạt đệ đệ.
Thôi Tuyên trong lòng xấu hổ, mặt vẫn bình thản, bình tâm tĩnh khí dỗ dành cậu, Thôi Tuần lập tức không khóc nữa * Cũng không phải vì hắn dỗ giỏi, mà là nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, sợ đến không dám khóc.
Đúng lúc gã sai vặt ở cửa hông đến bẩm báo, nói rằng có một tiểu nương tử đến lấy hộp cơm.
Thôi Tuyên bảo A Thanh mang bát đĩa và hộp cơm rỗng ra ngoài, Thôi Tuần mắt lộ tia nghi hoặc.
Ánh mắt của ấu đệ quá trong sáng, sắc mặt nghiêm nghị của Thôi Tuyên mất tự nhiên, vẻ mặt cứng rắn: “Tĩnh để tu thân, kiệm để dưỡng đức, sau này không được lãng phí như vậy nữa.”
Thôi Tuần bĩu môi, lại giáo hắn cậu!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT