Trong nhà không có chủ mẫu, bình thường hắn thường ở tiền viện, Thẩm Triêu Doanh chiếm một tiểu viện, muốn làm gì thì làm. Khi có khách đến thăm, cuối cùng cũng có nơi tiếp đãi đàng hoàng.
A Tĩnh quen thuộc đi vào từ cửa hông gần tiểu viện nhỏ, không cần tỳ nữ dẫn đường, tự mình đi một mạch, chưa đến gần đã nghe thấy A Kiều đang ra oai với nhóm tỳ nữ mới mua về: “Tuyết đọng trên ngói sao không quét đi? Đợi đến khi mặt trời lên, nhỏ giọt tí tách khó chịu lắm!”
Đẩy cửa vào, mấy tiểu đồng nha hoàn trong sân lập tức thở phào nhẹ nhõm, vị cứu tinh đã đến.
Quả nhiên, A Kiều liền tươi cười rạng rỡ nhào tới: “Tuyết lớn thế này, ta cứ tưởng hôm nay ngươi sẽ không đến nữa chứ!”
“Đến thì phải nói, không đến cũng phải nói.” A Tĩnh phủi đống tuyết trên áo choàng, lộ ra khuôn mặt càng thêm thanh tú, cả người toát lên vẻ hồng hào khỏe mạnh, hoàn toàn khác với vẻ gầy yếu xanh xao lúc mới gặp.
Lúc này, phường Trường Thọ để lại viện sau cho A Tĩnh ở, bên kia cho mấy người quản sự và A Phúc ở, nam nữ phân biệt, tường cũng được xây lại.
Ban đầu A Tĩnh tưởng rằng tiểu nương tử không cần mình nữa, âm thầm buồn bã một thời gian dài, Thẩm Triêu Doanh dở khóc dở cười giải thích với nàng ấy, nàng ấy có người lo lắng, lúc đó mua về cũng là vì tình thế cấp bách, không thể để nàng ấy làm tỳ nữ cả đời được, dù vậy, trong Thẩm trạch, hoặc sau này đổi sang phủ lớn hơn, chắc chắn sẽ có một gian phòng dành cho nàng ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT