Liên tiếp hai ngày, Thôi Tuyên ban đêm đi ngang qua Thẩm Ký không thấy ánh đèn quen thuộc, mà là sớm treo biển đóng cửa, cài then, chỉ có hậu viện lọt ra chút ánh đèn vàng, còn có chút không quen.
Thường ngày hắn tan ca muộn, trên con đường này luôn có một ngọn đèn cô đơn làm bạn, dù có dừng chân hay không, cũng đã quen rồi.
A Thanh cũng nhìn thấy, nhưng không nghĩ nhiều như vậy, vô thức lẩm bẩm: “Ôi chao, xem ra Thẩm tiểu nương tử này bệnh nặng lắm.”
Thôi Tuyên không nói gì, chỉ lại nhìn một cái về phía ánh đèn đuốc le lói ở hậu viện.
A Thanh lại lẩm bẩm: “Bệnh phong hàn này có thể nhẹ có thể nặng, nhẹ thì chỉ cần ngủ vùi một trận, nặng thì dễ mất mạng, cần phải có canh ngon thuốc tốt bồi bổ. Nhà đường thúc của tiểu nhân có một tỷ muội, thân thể yếu...”
Gió đêm thổi qua, thổi tan đi chút giọng nói của A Thanh, kết hợp với cánh hoa rơi trước cửa nhà mình, Thôi Tuyên bất giác theo lời hắn mà nghĩ tiếp * dừng lại.
“Ngày mai ngươi đem sâm núi trong khố phòng cùng mấy chén tổ yến đem tặng đi, coi như thăm hỏi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play