Dù sao bát canh nóng hổi đầy tình thương của mẫu thân cũng được ăn hết, ngụm canh cuối cùng vào trong bụng, nhanh chóng bóc một quả quýt để giải ngấy.
Nước quýt chua ngọt tràn ra, hương vị tươi mát đã cứu rỗi vị giác của Thôi Tuyên.
Mới tháng bảy mà đã có quýt rồi sao? Ăn xong mới nhớ nhìn lại, đĩa quýt vàng óng đó, không quả nào lớn hơn nửa bàn tay, là giống được ngự cung Hồng Châu cung cấp.
“Là lễ vật mùa hè Thánh thượng ban thưởng, chính viện được nhận một ít, hôm nay A Tuần về đã ăn khá nhiều.”
Đã nhắc đến Thôi Tuần, Tạ thị tiện thể hỏi Thôi Tuyên mấy ngày qua cậu bé đã làm gì.
Dù bữa tối Thôi Tuần có kể lại đôi chút, nhưng cậu còn nhỏ mà tinh quái, biết lựa lời mà nói về những việc ngoan ngoãn của mình, như chuyện mắng dạng hoàn khố có phần xúc động thất lễ, còn lại ngậm miệng rất chặt.
Nhóm vú già đều cười thành một đoàn, Tạ thị cũng bật cười: “Người nhỏ quỷ lớn, lại để nó đắc ý rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT