Thẩm Triêu Doanh rót ra một bát lớn để nguội, để riêng cho A Kiều. Phần còn lại tiếp tục được giữ kín trong bình, nhúng xuống giếng để làm mát, trước khi mở cửa buôn bán buổi chiều, lấy ra chia cho mọi người uống, vừa đủ mát lạnh.
A Kiều ngoan ngoãn bưng bát uống.
Hương thơm của đậu khấu rất đậm, nhưng chỉ hiện hữu khi ngửi, còn khi uống lại có vị nhạt nhẽo, hơi chát như nước trắng, nhấp một chút thì còn được, uống nhiều sẽ thấy lưỡi trở nên nhạt nhẽo, gốc lưỡi thì đắng.
A Kiều uống liền một hơi nửa bát, bụng kêu ùng ục vì nước, lưỡi nhạt nhẽo đến không còn vị, tốc độ uống cũng chậm lại, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.
A Tĩnh cũng không quen với mùi vị này, đậu khấu mua ở tiệm thuốc có lẫn mùi của các loại thượng vàng hạ cám dược liệu, vốn nhạy cảm với mùi vị, nên cảm thấy như đang uống nước thuốc không đắng, may là bát này đã được ướp lạnh, uống một ngụm, chép miệng thưởng thức lại thấy cũng không tệ, khi uống thêm, không còn cảm giác khó chịu, lông mày cũng dãn ra.
A Phúc thì bưng bát sứ thô của mình, tay trái mở nắp bình, rót đầy một bát lớn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chưa hết khát, lại uống thêm một bát nữa.
Một người nốc ừng ực như trâu, một người liếm như mèo, Thẩm Triêu Doanh chỉ biết im lặng. Đã uống qua nước thuốc Hoắc Hương Chính Khí nên không thấy khó uống, nàng dỗ dành A Kiều: “Uống xong đi, tối ta nấu cháo ngọt cho ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play