Sau khi Nam Thu đi khỏi, Dương Quả vẫn ngồi yên tại chỗ, châm một điếu thuốc hút. Hôm nay em ấy đã lộ mặt trước mặt anh, có vẻ thật sự muốn tiếp tục giao thiệp với anh rồi, không còn giấu giếm nữa. Anh lại thầm cảm thán, tuổi trẻ mà đã làm việc chững chạc như vậy, mặc quần áo rất bình thường, trong lúc nói chuyện lại rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, đúng là có khí phách! Anh tự hỏi, khi mình ở độ tuổi đó thì đang làm gì? Có lẽ là đang đánh nhau với người ta ... Đúng là không thể so người với người được. Anh cảm thấy mình, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi còn không chững chạc bằng một cô nhóc.
Anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, chiếc này là do cô gái đó tặng anh. Dương Quả nhếch môi, bắt đầu mong đợi mấy ngày tới.
Nam Thu Thời sau khi ra khỏi chợ đen thì luôn chú ý xem có ai theo dõi không, cô dặn lòng mình không bao giờ được quá chủ quan, lòng người khó dò. Cô đi vòng quanh vài vòng, xác nhận không có ai bám đuôi, mới đi về nhà.
Thật là, đi bộ bằng hai chân mệt quá đi mất. Xe đạp trong không gian nếu cô lấy ra đi thì quá nổi bật. Cô chỉ là một người bình thường sao có thể có chiếc xe đạp tốt được như vậy. Còn xe đạp nam thì lại quá cao, đôi chân ngắn của cô hiện tại không đủ dài để với tới yên xe... Cưỡi lệch một bên thì không đẹp, mà lại rất khó chịu...
Cuộc đời thật là khó khăn...
"Cuộc đời gian nan” - Nam Thu Thời tháo cái mũ rơm xuống, từ trong túi xách lấy ra một miếng thịt bò hong gió nhai cho hả giận. Cứ nhai một miếng lại một miếng, nhai nhai nhai.
Hai cái đùi đã đỡ đau, Nam Thu Thời khom lưng đứng dậy tiếp tục đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play