Nam Thu Thời với tay lấy cây quạt, phe phẩy đi ra ngoài đi dạo.
Lúc này thời tiết nóng bức, ăn xong nhà nào cũng ra ngoài hóng mát, cô không đi đâu xa, chỉ tản bộ gần nhà.
Tình cờ vừa lúc Nam Thu Thời bỏ ra ngoài thì Nam Vĩ Bân trở về nhà.
Đây chính là cơ hội tốt cho Trần Thúy Phân, cô nước mắt lưng tròng khóc lóc kể tội, cộng với vết thương trên người ba người, Nam Vĩ Bân lập tức kết tội Nam Thu Thời, chỉ đợi Nam Thu Thời về nhận tội.
Tội nhân —— Nam Thu Thời phe phẩy cây quạt đi tới ngõ nhỏ, vừa lúc nhìn thấy một cặp nam nữ lén lút nắm tay nhau. Bị cô nhìn thấy, hai người hoảng sợ, lập tức buông tay, đứng tại chỗ không biết phải làm gì, chỉ nhìn nhau rồi cẩn thận nhìn về phía Nam Thu Thời.
Đây là năm 1973, đang trong thời kỳ đặc biệt, lời nói, cử chỉ thể hiện ra bên ngoài phải thật cẩn trọng, bất kỳ hành vi không phù hợp nào cũng sẽ bị người khác tố giác, gây nên hậu quả khôn lường.
Nhưng với Nam Thu Thời, không có gì đáng ngạc nhiên. Cô còn thấy đáng tiếc, chỉ nắm tay thôi mà, cô sao mà nỡ chia rẽ đôi uyên ương ~
Thời gian trôi qua, trời cũng dần tối sầm lại, cô vẫn thấy rõ được sắc mặt trắng bệch của đôi nam nữ.
Mà dường như Nam Thu Thời đi rồi.
Hai người phía sau đồng thời thở phào nhẹ nhõm .
Nam Thu Thời đi đường vừa quan sát các tòa nhà xung quanh, từng chút cảm nhận ký ức của nguyên chủ.
Phía Bắc vừa có núi vừa có biển, kinh tế tương đối phát triển, có nhiều nhà máy, nhà xưởng, xưởng dệt, xưởng đồ hộp, xưởng thủy tinh, nhà máy hóa chất, bến cảng, v.v. Nhà bà ngoại của nguyên chủ ở thôn Hạnh Thụ, huyện Kim, may mắn kiếp trước cô cũng là người phương Bắc.
Nghe giọng ở đây khá quen thuộc, tuy hơi nặng song cô có thể nghe hiểu được.
Dưới lầu, các cô, các chú hai ba ngồi dưới bóng râm. Nam thu thời thật sự là không quen biết một ai.
Nhưng Nam Thu Thời không hề ngần ngại khi có người biết mình, còn lan truyền tin tức về những gì đã xảy ra lúc chiều trong gia đình cô. Bây giờ, mọi người đều nhìn Nam Thu Thời với ánh mắt thương cảm.
Nam Thu Thời: “……”
Tuy mặt cô cũng tương đối dày đó, cơ mà Nam Thu Thời không thể chịu được sự đồng cảm quá mức của người khác, như thể mình là cây cải úa vàng trên ruộng vậy.
Không cần đến mức như vậy đâu!
Đối mặt với ánh mắt bát quái của đám đông, Nam Thu Thời mỉm cười chào hỏi họ rồi vội vã lên lầu.
Lúc này, Nam Vĩ Bân đã ngồi đợi trong phòng rất lâu, rất tức giận.
Từ chỗ làm đến khi đi làm về, tâm trạng Nam Vĩ Bân đã không tốt, ngồi đợi thủ phạm mà chẳng thấy đâu.
Răng rắc.
Nam Thu Thời mở cửa bước vào nhà, cô ngay lập tức nhìn thấy gương mặt tối sầm của "người cha cặn bã" trong truyền thuyết, bộ dạng là đang chuẩn bị hưng sư vấn tội cô đây mà!
Cô liếm môi, không ngừng quạt quạt, chẳng có ích gì, nóng quá đi thôi!
“Mày còn biết đường về nhà?”
Nam Thu Thời đi tới bàn tròn ngồi xuống, khịt mũi coi thường: "Con đâu phải đồ ngốc? Sao không biết đường về nhà chứ?!”
“Nhà? Mày có coi đây là nhà của mình không?”
"Ồ, vậy cha cảm thấy nơi này là nhà con à?” Nam Thu Thời không thua kém hỏi bật lại.
Nam Vĩ Bân đơ ra một lát, lạnh mặt tiếp tục nói: “Hôm nay ở nhà là mày đánh mẹ mày, chị mày, em mày?”
“Mẹ nào?”
Nam Thu Thời tỏ vẻ ngây thơ nhìn người cha cặn bã, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Mẹ con đang ở thôn Tô gia ấy, sống rất tốt, không có ở đây.”
Nam Vĩ Bân cứng họng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, tức giận nói: “Mày nhanh mồm dẻo miệng thật, dám tranh cãi với người lớn luôn sao?”
“Tranh cãi? Không phải là cha hỏi con, con trả lời cha thôi mà, cha nhỉ? Đâu có gì mà tranh với cãi đâu? Con nghe không hiểu lắm, cha có thể giải thích được không?”
"Là tao đã dung túng mày quá mức, khiến mày bây giờ xấc láo như vậy." Nam Vĩ Bân nắm chặt tay, chuẩn bị động thủ.
"Ha ha ha ha ha." Nam Thu Thời đột nhiên cười lớn, chỉ tay vào Nam Vĩ Bân cười lắc đầu: “Dung túng? Ông nói ra những lời này mà không xấu hổ à? Ông thì dung túng tôi cái gì? Hả? Nhiều năm trôi qua ông có quản tôi ngày nào sao?”
Không quan tâm đến cơ thể cứng đờ của Nam Vĩ Bân, Nam Thu Thời tiếp tục: "Tôi 5-6 tuổi đã không có cha mẹ bên cạnh, ai chăm sóc tôi? À, không phải, cha mẹ tôi còn sống, sống mà có khác gì chết rồi đâu, đúng không?”
Nam Thu Thời mặt mỉm cười, hất cằm nói: “Đúng không? Nam Vĩ Bân tiên sinh?!”
"Mày!!!" Nam Vĩ Bân chỉ vào mặt cô, tức giận không biết nói cái gì.
Nam Thu Thời từng lời nói ra đều không sai một li, chọc đến mặt mũi Nam Vĩ Bân.
Nam Thu Thời tay cầm quạt hất cánh tay Nam Vĩ Bân lên trời, mỉa mai nói: "Đừng chỉ vào tôi nữa, ông định làm gì? Tôi chẳng qua …” Nam Thu Thời dùng quạt chỉ vào mặt Trần Thúy Phân: “Miệng của bà ta mới là xấc láo, không được giáo dục, đồ đàn bà đê tiện!”
"Ông cũng đừng lấy tư cách một người cha ra giáo huấn tôi, ông không có tư cách đó đâu. Ông ném tôi ở quê, để cho người ta xem thường, chẳng thèm quan tâm. Bây giờ ông quay sang chỉ trích tôi ư? Tôi cầu xin các người, có liêm sỉ chút đi, được không nào?”
Từng câu từng chữ của Nam Thu Thời cứa vào tim Nam Vĩ Bân. Ông ăn nói vụng về, không biết chửi đổng, không biết nói những lời không văn hóa. Bị Nam Thu Thời dội mấy câu á khẩu không trả lời được, Nam Vĩ Bân dùng bàn tay đập lên bàn: “Xấc láo!”
"Tuy không thường xuyên trở về thăm mày, nhưng mỗi tháng tao đều gửi về năm tệ, đó không phải là phí nuôi dưỡng mày hay sao?”
"Hả? Năm tệ? Ông đang nói đùa sao? Ở đâu ra mà mỗi tháng năm tệ? Đúng là ông có gửi tiền một thời gian, hai năm nay đã chẳng thấy đồng nào nữa.” Nam Thu Thời tấm tắc: "Nam tiên sinh ơi là Nam tiên sinh à, ông thật sự nghĩ chỉ có 5 đồng một tháng là có thể đủ nuôi một đứa con ăn uống, học hành?”
“Ai nghe xong mà không thấy nực cười!?”
Nam Vĩ Bân nói một câu, Nam Thu Thời đáp lại mười câu.
Nhìn hai cha con cãi nhau, Trần Thúy Phân đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cách đó không xa, nom sắc mặt ngày càng khó coi. Không nghi ngờ gì cả, chính là cô đang chột dạ.
"Ông tốt nhất nên nhớ cho kỹ, mấy năm qua tôi ăn gì mặc gì tất cả đều dùng sức lao động của tôi đổi lấy, không liên quan đến nửa xu tiền của ông. Năm tệ mà ông vừa nói, tôi không nhìn thấy.”
Nam Thu Thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Thúy Phân: "Có lẽ ông nên hỏi người vợ thân thương của ông xem, tiền mấy năm qua đã biến đi đâu cả rồi.”
Nam Vĩ Bân không phải là một thằng đần, dần nhận ra có điều gì đó không đúng. Hai người cãi nhau qua lại, ông không còn lý lẽ, còn bị bắt lấy nhược điểm, quay sang trách mắng Trần Thúy Phân: “Em nói đi, mỗi tháng anh bảo em đi gửi 5 đồng tiền về quê, đã đi đâu rồi?”
Trần Thúy Phân không dám nhìn vào khuôn mặt u ám của Nam Vĩ Bân, đảo mắt một vòng rồi ho khan: “Cái đó …”
“Đủ rồi, hai người đừng ở trước mặt tôi diễn vở kịch anh anh em em, một người đảm nhận vai phản diện, một người diễn mặt đỏ, ối giồi ôi! Khó coi chết được!”
Nam Thu Thời đứng dậy rót cốc nước, nói chuyện nửa ngày làm miệng khô khốc.
“Nếu tôi bị ăn chặn năm tệ mỗi tháng, thì tôi nhất định phải lấy lại số tiền này. Tính từ lúc tôi 9 tuổi đến giờ đi ha, năm nay mười sáu tuổi, năm tệ một tháng, sáu mươi tệ một năm, 8 năm là 480 tệ, làm tròn thành 500 tệ.” Nam Thu Thời gõ bàn: “Nhanh lên, đưa tiền cho tôi! ”
Trần Thúy Phân giật mình, đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu: "Không có khả năng, tao không có tiền, một phân tiền cũng sẽ không đưa cho mày.” Giọng nói the thé khiến nhiều người giật mình.
"Bà là ai? Bà không có quyền phản đối. Đó là tiền cấp dưỡng nuôi con của Nam Vĩ Bân. Tôi không phải đang thương lượng với bà. Đây là mệnh lệnh. Đưa đây! Lập tức! NGAY LẬP TỨC!” Nam Thu Thời dần trở nên mất kiên nhẫn.
Nam Vĩ Bân suy nghĩ một lúc: “Mày tuổi còn nhỏ, không nên cầm nhiều tiền như vậy. Sau này rồi nói.”
Câu nói này khiến Nam Thu Thời tức giận cười lớn lên: “Lời như vậy mà ông cũng nói cho được.”
Cô gật gù, chậc chậc, nói với người cha cặn bã: "Da mặt ông dày thật đấy!”
"Các người đều như nhau cả. Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải đang thương lượng, các người cũng chẳng phải hạng tốt lành gì cho cam.” Nam Thu Thời chỉ vào Trần Thúy Phân, lại nói: “Hai người, cá mè một lứa.”
Nam Vĩ Bân và Trần Thuý Phân ít học, đều không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, Lý Tiểu Lan đã học hết trung học cơ sở, cô ta biết câu đó chẳng hay ho gì hết.
Có Nam Vĩ Bân bên cạnh, Lý Tiểu Lan hống hách nói: "Em gái, sao em có thể nói như vậy? Cha làm vậy cũng là vì muốn tốt cho em, em còn nhỏ, giữ tiền làm cái gì, cũng có nơi nào cần tiêu tiền đâu, đương nhiên là để ở chỗ cha là tốt nhất.”