Nhận ra cảnh tượng phía xa chỉ là ảo ảnh, cả đội đều có chút chán nản. Suy cho cùng, gặp được ốc đảo giữa sa mạc đồng nghĩa với việc khả năng sống sót của họ sẽ tăng lên rất nhiều, vậy mà giờ đây lại bị dội một gáo nước lạnh. Vừa rồi đúng là mừng hụt.
Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, Long Sâm gãi đầu cười nói: "Hóa ra là ảo ảnh à, đây là lần đầu tiên em thấy ảo ảnh chân thực đến vậy, cũng coi như được mở mang tầm mắt."
Khúc Uyển Nguyệt nói: "Tiếc thật, ốc đảo này trông rất đẹp."
Lục Cửu Xuyên nhìn ảo ảnh ốc đảo phía xa, nhướng mày nói: "Trong thế giới này, nơi nào càng đẹp thì càng nguy hiểm, nói không chừng ốc đảo này còn đầy rẫy thợ săn." Hắn quay đầu nhìn Đường Từ, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nhớ nguyên lý hình thành ảo ảnh là do sự khúc xạ ánh sáng, nghĩa là, nếu chúng ta có thể nhìn thấy thị trấn này, thì có lẽ đâu đó trong sa mạc thực sự tồn tại một thị trấn như vậy?"
Đường Từ nghiêm túc gật đầu: "Anh Cửu nói đúng, ảo ảnh là một hiện tượng quang học. Không khí nóng trên bề mặt sa mạc bốc lên, khiến ánh sáng bị khúc xạ. Ánh sáng phản xạ từ vật thể, sau khi bị khúc xạ bởi khí quyển, đã tạo thành hình ảnh ảo trước mắt chúng ta. Vì là ảo ảnh do khúc xạ, nên chắc chắn đâu đó ở phía xa thực sự có một thị trấn giống hệt như vậy."
Lục Cửu Xuyên xoa cằm suy tư: "Nghĩa là, ánh sáng trong sa mạc đã khúc xạ hình ảnh thị trấn từ vị trí A đến vị trí B, tạo thành ảo ảnh, giống như soi gương vậy. Vậy cậu có thể dựa vào nguyên lý khúc xạ ánh sáng để suy ra vị trí thực sự của thị trấn này không?"
Đường Từ nghiêm mặt: "Tôi không có bản lĩnh đó."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT