Đã ba giờ sáng, nửa đêm không tiện đánh thức đồng đội, Ngu Hàn Giang nhớ Tiêu Lâu đã ngất xỉu từ chiều, chưa ăn tối, liền quay người tìm đồ ăn trong vali của Thiệu Thanh Cách.
Anh cũng không tiện gọi phục vụ phòng, nên tự tay nấu cho Tiêu Lâu một bát mì, còn thêm một quả trứng ốp la.
Một lát sau, Ngu Hàn Giang bưng bát mì nóng hổi vào phòng ngủ, quay đầu gọi Tiêu Lâu: "Lại ăn chút gì đi, em chưa ăn tối, chắc đói rồi đúng không?"
Đầu óc Tiêu Lâu toàn là những ký ức hỗn loạn, hoàn toàn quên mất cảm giác "đói".
Ngửi thấy mùi thơm của mì, bụng cậu rất đúng lúc kêu lên, tiếng "ọc ọc" trong căn phòng ngủ yên tĩnh đặc biệt rõ ràng. Tiêu Lâu xoa bụng, khẽ ho một tiếng: "Khụ, ngủ 12 tiếng, đúng là đói rồi."
Khóe môi Ngu Hàn Giang khẽ nhếch lên, đưa đũa cho cậu: "Ăn đi."
Tiêu Lâu ngồi vào bàn, nhanh chóng xử lý xong bát mì, thức ăn vào bụng khiến cả người cậu ấm lên. Trước đây cậu luôn quen sống một mình, giờ mới phát hiện được chăm sóc cũng thật tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT