- Thăm Dò Tòa Thư Hương -
Giáo viên chủ nhiệm nhìn quanh lớp, học sinh lớp 12-3 đều im lặng cúi đầu làm bài.
Dĩ nhiên, khi một người bạn trong lớp qua đời, hầu hết không ai tập trung nổi. Việc làm bài tập chỉ là hình thức, ngay cả lớp trưởng Tạ Tinh Hà cũng chỉ viết được một dòng trong suốt tiết học. Tiết hai, tiết ba, giáo viên cho tự học, cả lớp học yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Dù ban giám hiệu muốn giữ kín chuyện này, nhưng trường lớn thế này, các thầy cô và học sinh qua lại đều nhận ra điều gì đó bất thường. Học sinh các lớp khác dần dần biết về vụ Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu. Đến chiều tan học, tin đồn về "lời nguyền" đã lan khắp trường, học sinh qua lại bàn tán, càng truyền càng kỳ bí.
Mọi người đều nói Ứng Tiểu Nhã bị oan hồn nguyền rủa nên mới tự sát vào đúng sinh nhật 18 tuổi.
Qua những lời đồn đại giữa học sinh, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhận ra một số thông tin quan trọng:
Thứ nhất, vị trí trường Phong Lâm từng là nơi xử bắn tử tù, nên mới có tin đồn về "oan hồn đòi mạng" và "trường học bị nguyền rủa".
Thứ hai, 5 năm trước khi trường mới thành lập, cũng có một nữ sinh tự sát vào đúng sinh nhật 18 tuổi, hoàn cảnh rất giống với Ứng Tiểu Nhã, càng khiến người ta tin vào "lời nguyền chết chóc".
Thứ ba, những năm gần đây có người mất tích trong trường.
Thì ra lời nguyền là vậy, cả hai đều khá bất ngờ.
Chiều tan học, học sinh lớp 10 và 11 về nhà, lớp 12 lẽ ra phải ở lại học tối nhưng do lớp 12-3 xảy ra chuyện, nên ban giám hiệu cho toàn khối 12 nghỉ học tối nay, sáng mai đi học bình thường.
Ba tòa nhà dạy học nhanh chóng vắng lặng.
Giáo viên cũng về, nhân viên vệ sinh dọn dẹp hành lang và nhà vệ sinh. Dần dần trong trường chỉ còn bảo vệ trực — và Tiêu Lâu cùng Ngu Hàn Giang ẩn nấp trong góc khuất camera.
Tiêu Lâu khẽ nói: "Oan hồn đòi mạng, lời nguyền chết chóc, đội trưởng Ngu thấy có gì khả nghi không?"
Ngu Hàn Giang khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Căn phòng bí mật này không phải chủ đề kinh dị, không thể có chuyện ma quỷ giết người. Cái gọi là oan hồn đòi mạng hay lời nguyền chết chóc chỉ là để đánh lạc hướng. Tôi nghĩ vụ nữ sinh nhảy lầu 5 năm trước và những người mất tích gần đây đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến cái chết của Ứng Tiểu Nhã — rất có thể đây là một vụ giết người hàng loạt."
Tiêu Lâu cũng nghĩ vậy.
Manh mối của căn phòng bí mật 3 Cơ rất rải rác, nhưng thực chất mỗi manh mối đều như một viên kẹo hồ lô, luôn có một sợi dây xuyên qua tất cả. Cậu cảm thấy hai người sắp tìm ra sợi dây đó rồi.
Trường học bị nguyền rủa nên có người nhảy lầu, có người mất tích — đây tuyệt đối là chuyện vô lý!
Ác quỷ đòi mạng ư?
Thực ra trong trường đang ẩn náu một kẻ sát nhân đáng sợ như ác quỷ.
Tiêu Lâu hít sâu, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Kẻ thủ ác cố tình tung tin đồn về 'oan hồn đòi mạng' để che giấu tội ác của mình?"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Những sự việc này chắc chắn có liên quan. Nữ sinh nhảy lầu 5 năm trước cũng không phải tự sát."
Khi vào trường cấp 3 Phong Lâm, Tiêu Lâu đã xem ngay tấm bia đá ở cổng trường.
Trường cấp 3 Phong Lâm được xây dựng cách đây 5 năm, tốn rất nhiều kinh phí, là dự án trọng điểm được chính quyền thành phố hỗ trợ. Sở Giáo dục cũng điều động nhiều giáo viên giỏi về trường.
Một ngôi trường được chú ý như vậy, ngay năm đầu tiên đã có học sinh nhảy lầu, nhà trường dĩ nhiên sẽ tìm cách dẹp yên dư luận, giảm thiểu ảnh hưởng. Tin đồn về lời nguyền chỉ lan truyền giữa học sinh, còn tài liệu chính thức chắc chắn sẽ có cách giải thích khéo léo hơn.
Tiêu Lâu nhìn Ngu Hàn Giang, anh cũng đang nhìn cậu, hai người đồng thanh nói: "Phòng tư liệu trường học?"
— Muốn điều tra chuyện 5 năm trước, chỉ có thể đến phòng tư liệu.
Trời đã hoàn toàn tối, đèn đường bật sáng.
Hai người nhẹ nhàng bước, người trước người sau đến tòa Thư Hương.
Tòa Thư Hương là một tòa nhà đặc biệt trong trường, kiến trúc giống như một quyển sách mở, rộng ngang, cao 5 tầng. Cuối tuần tòa nhà không mở cửa nên Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang chưa vào xem được, nhưng hôm nay đã mở.
Hai người bước vào bên trong, bảng chỉ dẫn màu xanh ở cầu thang ghi rõ sơ đồ phân bố: tầng 1 và 2 là phòng thí nghiệm của trường, các môn hóa học, vật lý, sinh học đều học thực hành ở đây; tầng 3 là trung tâm máy tính, tầng 4 là thư viện, tầng 5 là phòng tư liệu.
Ngu Hàn Giang nhanh chóng quét mắt qua sơ đồ, đang định nói gì đó thì cả hai cùng nghe thấy cảnh báo: "Bảo vệ đang đến gần, cách 50m, 49m..."
Không xa vang lên tiếng bảo vệ nói chuyện: "Hình như có ánh sáng ở tòa Thư Hương, có người à?"
Người kia đáp: "Đi xem thử. Hiệu trưởng dặn mấy ngày này phải tăng cường cảnh giác, không thể để xảy ra chuyện nữa."
Ngu Hàn Giang thầm kêu không ổn!
Lúc vào họ bật đèn pin, ánh sáng đã thu hút sự chú ý của bảo vệ đang tuần tra.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Tiêu Lâu cứng người, đang định bật giày tăng tốc chạy trốn thì bị Ngu Hàn Giang nắm chặt tay kéo đi.
Ngu Hàn Giang kéo mạnh Tiêu Lâu vào góc, ghé tai cậu thì thầm: "Suỵt... đừng lên tiếng."
Đây là một góc khuất, không gian rất chật, hai người chen chúc trong góc, thân thể áp sát nhau, Tiêu Lâu gần như bị Ngu Hàn Giang ôm trong lòng, có thể nghe rõ tiếng tim đập dồn dập của nhau, lưng cả hai căng thẳng đến cứng đơ.
Tiếng bước chân bảo vệ đến gần, rọi đèn pin khắp tòa nhà, suýt chiếu trúng mặt hai người.
Đội trưởng bảo vệ trực hỏi: "Tiểu Lưu, có phát hiện gì bất thường không?"
Tiểu Lưu đáp: "Không có ai cả? Chắc nhìn nhầm thôi ạ?"
Đội trưởng đội bảo vệ: "Ừm. Học sinh và giáo viên đều về hết rồi, trong trường chắc không còn ai đâu, khóa tòa Thư Hương lại đi."
Bảo vệ quay người rời đi, tiếp theo là tiếng khóa cửa chính.
Hai người bị khóa trong tòa Thư Hương: "..."
Đợi bảo vệ đi xa, Tiêu Lâu mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà đội trưởng Ngu phản ứng nhanh."
Khả năng chống theo dõi của Ngu Hàn Giang rất giỏi, rất thạo việc tìm góc khuất tầm nhìn. May mà anh kịp thời tìm được chỗ ẩn nấp, nếu không, vừa nãy hai người đối mặt với bảo vệ thì công sức bỏ ra sẽ đổ sông đổ bể.
Chuyện nhỏ này coi như là hữu kinh vô hiểm*.
*Gặp chuyện bất ngờ đáng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Ngu Hàn Giang thở ra, buông tay Tiêu Lâu, nói nhỏ: "Chúng ta phải cẩn thận hơn, cậu đứng yên đây, tôi đi xem tòa nhà này có camera không."
Nói xong anh nhanh chóng rời đi.
Không bật đèn pin, di chuyển trong bóng tối, bước chân Ngu Hàn Giang vẫn không hề chậm lại, dường như anh có thể nhìn thấy trong đêm tối. Còn Tiêu Lâu thì không thể, trước mắt tối đen như mực, cậu chỉ có thể hồi hộp đứng tại chỗ chờ đợi.
Một lúc sau, Ngu Hàn Giang quay lại bên Tiêu Lâu, nói: "Camera trong tòa nhà này hỏng hết rồi, chúng ta đi tìm phòng thí nghiệm hóa học trước."
Nhớ đến suy đoán về việc Ứng Tiểu Nhã bị đầu độc, Tiêu Lâu không khỏi hỏi nhỏ: "Anh nghi chất độc hại Ứng Tiểu Nhã đến từ phòng thí nghiệm hóa học?"
Ngu Hàn Giang đáp: "Hôm nay giáo viên hóa học của lớp 12-3 xin nghỉ, tôi không tin đây là trùng hợp."
Tiêu Lâu rất đồng tình với suy luận này, lập tức theo sát bước chân Ngu Hàn Giang.
Hai bên hành lang đều là phòng thí nghiệm, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, không cần lo bị bảo vệ phát hiện, lúc này Ngu Hàn Giang mới yên tâm bật đèn pin.
Bên trái là 5 phòng thí nghiệm hóa học liền kề, bên phải là 5 phòng thí nghiệm sinh học.
Tất cả các phòng đều khóa, Ngu Hàn Giang cầm đèn pin, soi qua cửa sổ vào trong, phòng thí nghiệm hóa học đầy dụng cụ thủy tinh, bàn được lau chùi sạch sẽ, thuốc trong tủ dược phẩm cũng được sắp xếp ngăn nắp.
Trên bảng đen phòng thí nghiệm số 3 có viết một số công thức hóa học lộn xộn...
Ngu Hàn Giang chưa kịp phản ứng thì nghe Tiêu Lâu đột ngột nói: "Chính là phòng này!"
Anh ngớ người, cúi xuống nhìn kỹ ổ khóa, thấy quả thật có dấu vết cạy phá, anh định khen Tiêu Lâu tinh mắt, nhưng cậu lại nghiêm túc nói: "Công thức cấu trúc hóa học trên bảng có 'liên kết carbon-phosphor, là một phosphor hữu cơ phổ biến, phía dưới còn có phương trình phản ứng của calcium phosphate, tiết học hóa này chắc đang giảng về sự khác biệt giữa hợp chất hữu cơ và vô cơ."
Ngu Hàn Giang dốt đặc cán môn khoa học chỉ biết im lặng.
Anh không hiểu gì cả.
Mặc dù dựa trên những căn cứ khác nhau, nhưng cả hai đều đi đến cùng một kết luận — phòng thí nghiệm này có vấn đề.
Ngu Hàn Giang đưa đèn pin cho Tiêu Lâu, hai tay dùng sức bẻ ổ khóa. Tiếng "cạch" nhẹ vang lên trong hành lang tối om, ổ khóa quả nhiên đã bị động tay động chân. Nhìn thì có vẻ khóa, nhưng không cần chìa khóa cũng có thể mở được.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng lẻn vào phòng thí nghiệm.
Tiêu Lâu đứng trước bảng đen, dùng đèn pin soi kỹ. Trên bảng viết về sự khác biệt giữa phospho hữu cơ và phốt pho vô cơ. Chữ viết phấn của giáo viên hóa học rất ngay ngắn, giống như được in ra vậy.
Ngu Hàn Giang nhanh chóng dùng đèn pin quét qua bốn phía. Anh phát hiện phía sau cánh cửa có một cuốn sổ được ghim vào, có lẽ là sổ ký tên của phòng thí nghiệm. Trên bảng, các ô vuông như "thu hồi thuốc thử", "vệ sinh dụng cụ" đều được đánh dấu tick. Cuối cùng là ngày tháng và chữ ký của người kiểm tra: "Tạ Tinh Hà".
Ngu Hàn Giang nheo mắt: "Giáo sư Tiêu, lại đây xem nào."
Tiêu Lâu bước tới, nhìn thấy chữ ký liền sững người: "Xem ra, tiết thực hành hóa học tuần trước của lớp 12-3 được thực hiện tại phòng thí nghiệm này, nội dung bài học đúng là về hợp chất hữu cơ và vô cơ. Tạ Tinh Hà phụ trách kiểm tra thuốc thử và dụng cụ sau cùng, có khả năng cậu ta đã mang chất độc ra khỏi hiện trường. Tất nhiên, giáo viên hóa học cũng rất khả nghi."
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Chúng ta đi xem tủ thuốc thử."
Tủ thuốc thử cũng bị khóa, ổ khóa này không thể mở được, nhưng có thể nhìn rõ tình trạng thuốc bên trong qua lớp kính. Tất cả các lọ đều có nhãn ghi tên hóa chất, phần lớn là những vật dụng thường dùng trong thí nghiệm hóa học ở trường cấp 3. Nhưng ở góc trên cùng của ngăn trên, có một lọ ghi "phospho hữu cơ", thuốc thử bên trong... chỉ còn lại nửa lọ.
Mắt Tiêu Lâu sáng lên: "Chắc chắn đã bị lấy đi rồi."
Cả Tạ Tinh Hà và giáo viên hóa học đều khả nghi. Nhưng giáo viên hóa học hôm nay xin nghỉ không đến trường, cả ngày không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Chỉ nghe giáo viên thể dục nói rằng ba cô ấy phải đi bệnh viện, cô ấy phải đi cùng để kiểm tra nên xin nghỉ.
Cô ấy không ở trường, chẳng lẽ có thể điều khiển từ xa? Hay cô ấy có đồng phạm? Tạ Tinh Hà chính là đồng phạm?
Cả hai cùng suy nghĩ, căn phòng chìm vào im lặng.
Chẳng mấy chốc, Ngu Hàn Giang lên tiếng: "Chúng ta rời khỏi đây trước. Ngày mai giáo viên hóa học chắc chắn sẽ đi làm, đến lúc đó sẽ tập trung theo dõi cô ấy."
Tiêu Lâu gật đầu, đi theo Ngu Hàn Giang rời khỏi phòng thí nghiệm.
Hai người phòng tư liệu ở tầng năm.
Nơi đây có hàng loạt tủ sách, vô số bìa hồ sơ màu xanh được sắp xếp gọn gàng trong tủ. Cửa bị khóa, nhưng Ngu Hàn Giang có cách — anh trực tiếp cạy cửa sổ, rồi trèo vào trong. ( app truyện TᎽT )
Thấy Ngu Hàn Giang nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ, Tiêu Lâu đành phải theo sau.
Từ nhỏ đến lớn cậu luôn là học sinh ngoan trong mắt thầy cô và ba mẹ. Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm chuyện "trèo cửa sổ"...
Thư viện được phân loại theo năm, hai người đi đến dãy đầu tiên để kiểm tra tài liệu từ 5 năm trước, khi trường học mới được xây dựng.
5 năm trước, trong quá trình quy hoạch đô thị, khu Bắc thành phố đã được giải tỏa và cải tạo trên diện rộng, trường cấp 3 Phong Lâm quy mô lớn nhất được thành lập, đồng thời sáp nhập một số trường cấp 3 trong khu vực. Ngay từ khi thành lập, trường đã có hơn ba nghìn học sinh.
Sau khi sáp nhập, khối 12 đã được phân lớp lại. Cả ban Khoa học xã hội và ban Khoa học tự nhiên đều chọn ra những học sinh giỏi nhất để thành lập hai lớp trọng điểm. Giáo viên được phân công cho các lớp trọng điểm đều là những giáo viên lâu năm có thành tích giảng dạy tốt nhất, phần lớn đều có danh hiệu "giáo viên trung học cấp 1".
Trong bìa hồ sơ ghi danh sách học sinh của tất cả các lớp, cũng như kết quả tuyển sinh sau khi tốt nghiệp.
Tất cả đều được ghi theo số học sinh, nên việc tra cứu rất thuận tiện.
Ngu Hàn Giang liếc nhanh qua thông tin danh sách, còn Tiêu Lâu thì đối chiếu với tài liệu tuyển sinh.
Hai người nhanh chóng nhận thấy điều bất thường.
Ngu Hàn Giang nói: "Lớp trọng điểm ban Khoa học xã hội, thiếu một người?"
Tiêu Lâu nói: "Danh sách lớp có 40 người, nhưng danh sách trúng tuyển chỉ có 39 người, thiếu tên... số học sinh 1733, Tư Hàm?"
Ngu Hàn Giang cau mày: "Sau khi các trường sáp nhập, lớp được phân lại theo thành tích, cô ấy được phân vào lớp trọng điểm, chứng tỏ thành tích của cô ấy nằm trong top đầu của toàn khối. Sau kỳ thi tốt nghiệp không được nhận vào đại học, một là cô ấy thi trượt, hai là... cô ấy chính là học sinh đã nhảy lầu."
Tiêu Lâu nói: "Nếu thật sự có học sinh nhảy lầu, Sở giáo dục sẽ điều tra, chắc chắn nhà trường phải viết báo cáo."
Ngu Hàn Giang quay lại tìm kiếm tài liệu chính thức của năm đó. Tài liệu trong trường rất lộn xộn, nào là hoạt động của đoàn thanh niên, đánh giá tiết dạy chất lượng của giáo viên, cuộc thi hùng biện... Ngu Hàn Giang lướt qua từng chồng hồ sơ, rồi nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu.
Anh lấy bìa hồ sơ ra khỏi tủ, nhanh chóng lật giở, quả nhiên nhìn thấy một xấp tài liệu báo cáo.
— Báo cáo chi tiết về trường hợp học sinh Tư Hàm nhảy lầu.
Tư Hàm là một nữ sinh có thành tích xuất sắc, điểm số các bài kiểm tra thường xuyên nằm trong top 10 của lớp, nhưng bài kiểm tra giữa kỳ tháng trước lại bị điểm kém, xếp cuối lớp. Vào ngày sinh nhật thứ 18, cô ấy để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi nhảy từ tòa Hành Tri xuống.
Trong báo cáo này có mô tả chi tiết, đánh giá của tất cả các giáo viên bộ môn về học sinh Tư Hàm, cùng với ảnh chụp bức thư tuyệt mệnh.
Thư tuyệt mệnh viết rất đơn giản: Xin lỗi ba mẹ, thầy cô, con muốn kết thúc cuộc sống của mình một cách dứt khoát.
Trang cuối cùng của báo cáo là phân tích tâm lý chi tiết.
Báo cáo chỉ ra rằng học sinh Tư Hàm có khả năng chịu đựng tâm lý yếu, do điểm số kém, không chịu nổi cú sốc, cộng thêm việc ba mẹ không ở bên cạnh, thiếu sự quan tâm, nên nhất thời nghĩ quẩn mới nhảy lầu tự sát. Cuối cùng còn kết luận: Sau này cần chú ý đến sức khỏe tâm lý của học sinh, tăng cường tư vấn tâm lý, định kỳ tổ chức các buổi tư vấn, giúp học sinh vượt qua những khó khăn về tâm lý.
Tất cả các tài liệu đều được đóng dấu của văn phòng nhà trường.
Từng dòng chữ, thật sự khiến người ta rùng mình!
Tiêu Lâu cảm thấy lạnh sống lưng: "Gần như giống hệt trường hợp của Ứng Tiểu Nhã."
Sắc mặt Ngu Hàn Giang cũng hơi khó coi: "Vụ học sinh nhảy lầu này, và vụ Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu, có thể là do cùng một hung thủ gây ra, thư tuyệt mệnh để lại cũng rất giống nhau."
Anh dừng lại, rồi đột nhiên nhớ ra một số điểm nghi vấn, nói: "Hôm nay khi nhìn thấy thư tuyệt mệnh, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ nghĩ lại, chữ viết đúng là của Ứng Tiểu Nhã, nhưng không phải do cô ấy viết, có thể là người khác đã lấy vở bài tập của cô ấy để sao chép lại, nên mới cố tình viết ngắn gọn."
"Hơn nữa, xin lỗi ba mẹ, điều này không phù hợp với hoàn cảnh gia đình của Ứng Tiểu Nhã. Cô ấy sống nhờ nhà Du Huy, ba mẹ không ở bên cạnh. Nếu cô ấy thật sự tự sát, người cô ấy áy náy nhất phải là người anh họ và gia đình dì đã quan tâm đến cô ấy. Người sao chép thư tuyệt mệnh rõ ràng không biết mối quan hệ giữa Ứng Tiểu Nhã và Du Huy, không biết hoàn cảnh gia đình của cô ấy."
Trong trường có vở bài tập của Ứng Tiểu Nhã, đặc biệt là môn ngữ văn thường xuyên phải viết văn, chọn một số chữ từ vở văn, sao chép sang một tờ giấy khác, điều này không khó.
Tương tự, thư tuyệt mệnh mà học sinh Tư Hàm để lại 5 năm trước khi nhảy lầu, có thể cũng là bản sao chép.
Hai nữ sinh đều để lại thư tuyệt mệnh "tự sát", giữa họ rốt cuộc có mối liên hệ gì?
Vụ án ngày càng trở nên phức tạp.
Cả hai vụ nhảy lầu, nạn nhân đều là những cô gái trẻ đẹp, điều này khiến Tiêu Lâu không khỏi nảy sinh một suy đoán đáng sợ — phải chăng hai cô gái đã bị kẻ biến thái quấy rối hoặc thậm chí xâm hại trong trường? Hai người không muốn nhảy lầu, chỉ là đối phương sợ họ báo cảnh sát, nên giết người diệt khẩu?
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cậu, không có căn cứ.
Hơn nữa, người đáng ngờ nhất hiện tại là giáo viên hóa học, lại là nữ.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tiếng sấm ầm ầm khiến cả Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang giật mình.
Hai người rời khỏi phòng tài liệu, tắt đèn pin, đi đến cuối hành lang tầng năm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước, đập vào cửa kính tạo thành tiếng ào ào. Xuyên qua màn mưa mù mịt, rừng phong xa xa, vô số lá phong rơi xuống như nhuốm máu tươi, dưới ánh đèn đường càng thêm quỷ dị. Vùng tối nơi đèn đường bị hỏng, giống như một con quái vật há cái miệng khổng lồ, muốn dần dần nuốt chửng cả ngôi trường này.
5 năm trước, một nữ sinh nhảy lầu "tự sát". Bây giờ, lại có một nữ sinh nhảy lầu "tự sát". Ngôi trường cấp 3 vốn trong sáng, tươi đẹp lại trở thành Tu La tràng cho hung thủ sát hại nữ sinh.
Sống lưng Tiêu Lâu lạnh toát, sắc mặt cậu cũng hơi tái nhợt.
Ngu Hàn Giang nhìn cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Lâu, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, vụ án mạng trong Thế Giới Lá Bài dù có phức tạp đến đâu, chỉ cần có hung thủ, thì sẽ để lại manh mối. Suy luận của chúng ta đang ngày càng tiến gần đến sự thật, hung thủ sẽ sớm lộ diện."
Tiêu Lâu cố gắng gượng cười gật đầu, nói: "Xem ra đêm nay chỉ có thể ngủ ở đây thôi."
Bên ngoài mưa gió bão bùng, cổng tòa Thư Hương đã bị bảo vệ khóa lại, họ chỉ có thể ngủ tạm ở hành lang. Sáng mai, sau khi tòa nhà được mở cửa, họ còn phải lén lút chuồn ra ngoài, tránh mặt bảo vệ.
Ngày mai, giáo viên hóa học sẽ đi làm.
Du Huy, Dịch Như và những học sinh xin nghỉ khác cũng sẽ trở lại trường học.
Cảnh sát sẽ quay lại trường để tiếp tục điều tra. Qua khám nghiệm tử thi, chắc hẳn họ đã biết được sự thật nạn nhân bị đầu độc, và xác định được thành phần chất độc. Theo dấu vết đến phòng thí nghiệm hóa học, giáo viên hóa học sẽ trở thành nghi phạm số một.
Truyền thuyết về lời nguyền, chắc chắn cũng sẽ khiến cảnh sát liên tưởng đến vụ nhảy lầu 5 năm trước.
Còn Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, những người đi trước cảnh sát một bước, đã nắm được bằng chứng chất độc bị lấy đi từ phòng thí nghiệm hóa học, và biết được vụ nhảy lầu tương tự 5 năm trước, nạn nhân cũng là một nữ sinh tên Tư Hàm.
Những lời đồn đại về oan hồn báo thù, lời nguyền chết chóc, đều là màn che mắt. Sau cơn mưa bão này, chân tướng hung thủ, sự thật về vụ nhảy lầu, cuối cùng sẽ dần dần được hé lộ.