Tòa Hành Tri là tòa nhà hành chính của trường.

Phía Đông tầng một là phòng bảo vệ, hai người cố tình bước nhẹ chân. Tiêu Lâu nhìn qua cửa sổ, quả nhiên như Ngu Hàn Giang nói, một bảo vệ trực đang gục mặt xuống bàn ngủ. Màn hình lớn trước mặt bảo vệ hiển thị vô số ô vuông nhỏ, là camera giám sát toàn trường. Một số ô đen kịt, chính là những góc chết mà Ngu Hàn Giang đã xác nhận camera bị hỏng.

Bên trong tòa Hành Tri, chỉ có góc cầu thang mới có camera, hành lang và văn phòng đều không lắp đặt.

Hai người nhìn nhau, tiếp tục đi.

Ngoài phòng bảo vệ, các phòng còn lại đều là văn phòng giáo viên. Tầng một là văn phòng giáo viên khối 10, cửa có biển hiệu hình lá phong đỏ. Giáo viên của chín môn học, gồm Chính trị, Lịch sử, Địa lý, Vật Lý, Hóa, Sinh, Toán, Văn, Anh, mỗi người một văn phòng.

Tầng hai, ba là văn phòng giáo viên khối 11, 12, bố cục y hệt tầng một.

Từ tầng bốn trở lên là văn phòng của các môn phụ như Thể dục, Âm nhạc, Mỹ thuật, Tin học.

Tầng năm là các phòng ban chức năng như Hậu cần, Học sinh, Tài vụ, Giáo vụ, Trung tâm học bổng, Trung tâm tư vấn tâm lý.

Tầng sáu là văn phòng của Đoàn trường, Công đoàn, Phó Hiệu trưởng, Hiệu trưởng.

Cả tầng bảy là trung tâm hội nghị đa phương tiện, đủ sức chứa hàng trăm người họp cùng lúc.

Tiêu Lâu từng làm việc ở trường đại học nên rất quen thuộc với bố cục của tòa nhà văn phòng tổng hợp kiểu này. Chỉ cần nhìn qua một lượt, cậu đã ghi nhớ tất cả các phòng, vẽ lại toàn bộ sơ đồ tòa nhà trên cuốn vở Ngu Hàn Giang đưa.

Hai người kiểm tra kỹ lưỡng bố cục tòa Hành Tri, thậm chí cả những góc khuất như nhà vệ sinh, phòng lấy nước nóng cũng không bỏ sót.

Sau khi kiểm tra xong tòa Hành Tri, Ngu Hàn Giang lại dẫn Tiêu Lâu đến ba tòa nhà dạy học để tìm hiểu, làm quen với tất cả các lối di chuyển, thoát hiểm.

Khối 10 chưa phân ban, tổng cộng 22 lớp, căn cứ vào chỗ ngồi, mỗi lớp khoảng 40 học sinh. Khối 11, 12 đã phân ban, 6 lớp Khoa học xã hội và 16 lớp Khoa học tự nhiên.

Cứ mỗi tòa nhà dạy học, hai người lại vẽ lại sơ đồ phân bố các lớp học, nhà vệ sinh, hành lang vào vở.

Thư viện và nhà thi đấu cuối tuần không mở cửa, tạm thời không vào được, đành phải đợi sau này tìm cơ hội.

Khi hai người đi hết khuôn viên trường thì trời đã xế chiều.

Đứng trên hành lang tầng bốn của tòa Sùng Văn khối 12, có thể nhìn bao quát toàn trường.

Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa thiêu đốt bầu trời, những chiếc lá phong đỏ vẫn không ngừng rơi xuống, khiến bầu không khí toàn trường càng thêm kỳ quái.

Gió nhẹ thổi tới, mang theo hương thơm từ bồn hoa dưới lầu.

Thấy Ngu Hàn Giang cau mày trầm tư, Tiêu Lâu khẽ hỏi: "Đội trưởng Ngu, theo kinh nghiệm của anh, ở thế giới thực, tỷ lệ xảy ra án mạng trong trường cấp ba không cao lắm, phải không?"

Ngu Hàn Giang gật đầu: "Học sinh cấp ba bây giờ bận tối mắt tối mũi, bài tập về nhà chất đống, lại thêm gia đình quản lý nghiêm ngặt, cho dù có mâu thuẫn cũng hiếm khi dẫn đến án mạng. Tất nhiên, cũng có khả năng do những vị thành niên có tâm lý méo mó gây án."

Vụ án trước ở căn phòng 2 Cơ, bác sĩ phẫu thuật Triệu Sâm đã ra tay giết chết hai người, móc tim em họ, còn mang xác em họ đi, biến vợ mình thành tiêu bản xác chết đặt trên giường hoa hồng. Vụ án đầu tiên đã đẫm máu như vậy, dường như đang ám chỉ những người thách đấu rằng: Hung thủ trong Thế Giới Lá Bài, biến thái hơn các người tưởng tượng rất nhiều.

Vì vậy, trong trường học của Thế Giới Lá Bài, khả năng xuất hiện kẻ giết người có tâm lý biến thái cũng rất lớn.

Tiêu Lâu hít sâu một hơi, nói đùa: "Không biết học sinh cấp ba ở Thế Giới Lá Bài có cần phải thi đại học không nhỉ?"

Câu nói đùa của cậu khiến Ngu Hàn Giang giãn lông mày đang nhíu chặt, nói: "Nơi này khá giống thế giới thực, Chính trị, Lịch sử, Địa lý, Vật Lý, Hóa, Sinh, Toán, Văn, Anh, ngay cả môn học của học sinh cũng giống nhau."

Tiêu Lâu tựa vào lan can, nhìn rừng phong xa xa, nói: "Ừ. Tôi còn tưởng họ học phân loại bài, chiến đấu bằng bài cơ."

Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn cậu: "Vẫn chưa rõ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cậu không lo lắng chút nào sao?"

Tiêu Lâu mỉm cười nói: "Không phải đã có chuyên gia hình sự như anh ở đây sao? Tôi lo lắng gì chứ."

Sự tin tưởng trong mắt đối phương khiến Ngu Hàn Giang hơi bất ngờ.

Thực ra họ không thân lắm, ở thế giới thực chỉ gặp nhau bốn năm lần.

Nhưng mà... cảm giác được người khác tin tưởng cũng không tệ.

Ngu Hàn Giang nói: "Là cảnh sát, tôi đã thấy đủ loại án mạng." Người đàn ông dừng lại, tựa vào lan can như Tiêu Lâu, nhìn về phía rừng phong xa xa: "Nhưng thế giới này hoàn toàn khác với thế giới thực. Quan trọng nhất là, ở thế giới này, tôi không có quyền hành pháp."

Tiêu Lâu sững người, nhanh chóng hiểu ý Ngu Hàn Giang.

Ngu Hàn Giang là cảnh sát ở thế giới thực, có chứng minh cảnh sát, anh có thể chặn người chứng kiến để hỏi hoặc đưa những người có tình nghi về đồn làm việc, người dân thường sẽ hợp tác điều tra với cảnh sát, thân phận của anh sẽ tạo điều kiện rất lớn cho việc phá án.

Nhưng ở thế giới này, Ngu Hàn Giang cũng giống như Tiêu Lâu, chỉ là người qua đường.

Anh không thể trực tiếp chặn học sinh để hỏi chi tiết liên quan đến vụ án mạng, cũng không thể yêu cầu nhà trường hợp tác cung cấp camera giám sát, lại càng không thể bị bảo vệ phát hiện, anh chỉ có thể suy luận với tư cách là người ngoài cuộc.

Tiêu Lâu im lặng một lúc, mới nói: "Tuy không thể trực tiếp thẩm vấn nghi phạm với tư cách cảnh sát, nhưng tôi tin tưởng đội trưởng Ngu có kinh nghiệm phá án phong phú, chỉ là phòng bí mật Cơ cấp C mà thôi, nếu ngay cả anh cũng không phá được án thì những người thách đấu khác còn thảm hơn."

Ngu Hàn Giang quay sang nhìn cậu: "Cậu tin tôi đến vậy sao?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Ngu Hàn Giang dần dịu đi, trong mắt hiện lên chút ấm áp, anh nhìn vào mắt Tiêu Lâu, khẽ nói: "Cậu tin tôi là tốt rồi. Như cậu nói, đây mới chỉ là phòng bí mật Cơ cấp C, nếu cảnh sát cộng với pháp y mà cũng không qua được thì Thế Giới Lá Bài đúng là không cho người ta đường sống."

Tiêu Lâu nói: "Đúng vậy, nên không có gì phải lo lắng, chuyện gì đến cũng sẽ đến."

Hai người nhìn nhau cười.

Bầu không khí ngột ngạt, áp lực lúc này bỗng chốc trở nên thoải mái hơn nhiều. Tiêu Lâu phát hiện, Ngu Hàn Giang ngày thường luôn tỏ vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhưng khi cười lên... thật sự rất đẹp trai.

Ngu Hàn Giang nhanh chóng ngừng cười, nói: "Trời sắp tối rồi, tối nay ngủ ở đâu?"

Tiêu Lâu nhìn quanh trường học, bất đắc dĩ nói: "Cứ tìm đại chỗ nào đó trong tòa nhà dạy học mà ngủ tạm vậy."

Điều kiện hạn chế, họ chỉ có thể chịu đựng một đêm.

***

Trời nhanh chóng tối sầm, đèn đường trong trường lần lượt sáng lên.

Đèn đường của trường được thiết kế rất đặc biệt, ánh sáng dịu nhẹ, phía trên được trang trí bằng những chiếc lá phong, nhìn từ xa giống như những cây phong phát sáng được trồng nhân tạo.

Tiêu Lâu bất ngờ phát hiện gần rừng phong có mấy cái đèn đường bị hỏng, khiến khu vực gần 100 mét chìm trong bóng tối.

Ngu Hàn Giang rõ ràng cũng nhận ra điều này, anh nhìn Tiêu Lâu.

Hai người không cần nói nhiều, rất ăn ý quay người xuống lầu, đến khu vực đèn bị hỏng để kiểm tra tình hình.

Ngu Hàn Giang đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, cau mày nói: "Bên trái và bên phải, có 8 cái đèn bị hỏng."

Tiêu Lâu xoa cằm suy tư: "Rừng phong chắc chắn là nơi mấu chốt của phòng bí mật này, đèn bị hỏng, phải chăng có nghĩa là vụ án mạng rất có thể xảy ra vào ban đêm? Dù sao trong bóng tối cũng không nhìn thấy gì, càng thuận tiện cho việc gây án."

Ngu Hàn Giang đồng tình: "Có khả năng đó. Tối mai, chúng ta phải tập trung theo dõi khu vực này."

Một mình mò mẫm trong bóng tối ở nơi này chắc chắn sẽ sợ toát mồ hôi lạnh. May mắn đây là phòng hai người, có bạn đồng hành, có thể trao đổi thông tin, thảo luận với nhau, tâm lý sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trong bóng tối, Ngu Hàn Giang đi trước, bước chân luôn vững vàng.

Tiêu Lâu đi theo anh vòng quanh rừng phong một vòng, hỏi: "Có phát hiện gì khác không?"

"Không có gì bất thường, xem ra hôm nay chỉ để chúng ta làm quen với môi trường, đến mai học sinh đi học lại mới có chuyện." Anh quay đầu nhìn Tiêu Lâu, nói: "Về nghỉ ngơi trước đi, giữ sức, đợi trời sáng."

Tiêu Lâu gật đầu, đi theo anh trở lại tòa nhà dạy học, ngồi xuống cầu thang ở góc tầng một, mỗi người tựa vào một bức tường nghỉ ngơi.

Những căn phòng trước đó khiến cả hai đều rất mệt mỏi, vì vậy hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Lâu ngủ không yên giấc.

Trong mơ, lúc thì là mẹ cậu dịu dàng nói: "Con đã trưởng thành rồi, chuyện của con tự con quyết định, ba mẹ sẽ không can thiệp", lúc thì là em họ hào hứng nói: "Năm sau em thi đại học cũng sẽ đăng ký trường ở Giang Châu, đến lúc đó sẽ đến chỗ anh ăn chực nhé!", lúc thì là bà nội tóc bạc trắng cười tủm tỉm nắm tay cậu, hỏi: "Tiêu Lâu, khi nào thì dẫn bạn gái về ra mắt bà..."

Khuôn mặt thân thiết của người nhà hiện lên rõ ràng trong mơ.

Tiêu Lâu chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, lạnh đến run người.

Cậu luôn tỏ ra bình tĩnh, mạnh mẽ trước mặt người canh giữ, nhưng nghĩ đến việc mình có thể đã chết, nghĩ đến gia đình, cậu vẫn không kìm được mà đau lòng.

Cuối giấc mơ là cảnh cậu chơi bài với em họ, ngay sau đó, đột nhiên có giọng nói bên tai cậu vang lên: Chào mừng đến với Thế Giới Lá Bài.

Tiêu Lâu giật mình tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, cậu phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc áo khoác màu xám đậm, là của Ngu Hàn Giang, trên áo còn vương hơi ấm của anh. Tiêu Lâu sững sờ, ngượng ngùng cầm áo lên.

Ngu Hàn Giang nhìn cậu, ánh mắt hiếm khi dịu dàng: "Gặp ác mộng à?"

Tiêu Lâu gật đầu, hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, đưa áo khoác trả lại cho Ngu Hàn Giang: "Cảm ơn anh."

"Cậu cứ mặc đi, tôi không lạnh." Ngu Hàn Giang không nhận.

Khi đến Thế Giới Lá Bài, Tiêu Lâu cũng mặc một chiếc áo khoác, nhưng ở Thị trấn zombie, để tiện chạy trốn, cậu đã vứt áo khoác vướng víu đi. Cậu sinh ra đã có thân nhiệt thấp, khá sợ lạnh, lúc này chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, thời tiết cuối thu, ngủ ngồi ở hành lang lạnh lẽo suốt đêm, khiến cậu lạnh đến run cầm cập.

Ngu Hàn Giang thấy cậu co ro, mới đưa áo khoác cho cậu đắp.

Tiêu Lâu khoác áo, khẽ hỏi: "Anh không ngủ sao?"

Ngu Hàn Giang nói: "Cũng gặp ác mộng, vừa mới tỉnh."

Tiêu Lâu bị ác mộng đánh thức nên khó ngủ lại, liền cười nói: "Không ngủ được, trời sắp sáng rồi nhỉ?"

Ngu Hàn Giang cũng không buồn ngủ, hai người liền nói chuyện phiếm.

Phía Đông dần lóe lên ánh sáng. Không lâu sau, một tia sáng sắc bén xé toạc bóng tối, chiếu xuống mặt đất, mặt trời đỏ vàng từ từ mọc lên từ đường chân trời.

6 giờ 30 sáng, trời sáng hẳn.

Hai người nhìn nhau, lập tức rời khỏi tòa nhà dạy học, tìm một chỗ kín đáo gần cổng trường ẩn nấp, cảnh giác quan sát cổng trường.

Bảo vệ trực ở tòa Hành Tri đã thức giấc.

Người bảo vệ béo ngáp dài, đi ra cổng trường, mở cổng.

Học sinh lần lượt đến trường, mỗi người một vẻ; giáo viên xách cặp nhanh chóng bước vào tòa nhà hành chính; giáo viên trực tuần đứng ở cổng trường kiểm tra thẻ học sinh; lao công cầm xô, cây lau nhà đi dọn dẹp hành lang và nhà vệ sinh...

Trường học dần dần trở nên náo nhiệt.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

Trong lòng hai người hoàn toàn không biết.

Buổi học sớm đầu tiên của trường cấp 3 Phong Lâm bắt đầu lúc 7 giờ 30.

Từ 7 giờ đến 7 giờ 30, rất đông học sinh ùa vào trường, tất cả đều mặc đồng phục màu đỏ trắng, dù Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu có tinh mắt đến đâu thì lúc này cũng bị hoa mắt.

Hàng nghìn học sinh mặc quần áo giống nhau... ai mà nhớ nổi?

Trên mặt hai người đều có chút hoang mang.

Ở phòng bí mật 2 Cơ, vừa vào đã có người chết, mục tiêu rất rõ ràng. Còn trong phòng bí mật 3 Cơ, chẳng lẽ lại bắt họ tự tìm nhân vật chính trong biển người mênh mông này sao? Nghĩ cũng không thể. Vậy nên chắc chắn sẽ có gợi ý.

7 giờ 30, tiếng chuông vào lớp trong trẻo vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của trường học.

Cổng trường vẫn im ắng.

7 giờ 35.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang định rời đi, đúng lúc này, một nữ sinh hớt hơ hớt hải chạy đến cổng trường. Cô không mặc đồng phục, chỉ mặc quần jean và áo len mỏng màu trắng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, rõ ràng là sợ muộn học nên đã chạy suốt dọc đường.

Giáo viên nam trực tuần cau mày chặn cô lại: "Em học lớp nào? Sao không mặc đồng phục! Thẻ học sinh đâu?"

Nữ sinh vội vàng lục tìm thẻ học sinh trong túi, đưa cho giáo viên, run giọng nói: "Em, em là Ứng Tiểu Nhã lớp 12-3, em quên, quên mặc đồng phục..." Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, lo lắng nói: "Thầy ơi, sáng nay lớp em kiểm tra từ vựng tiếng Anh, thầy cho em vào đi..."

Giáo viên phẩy tay ghi vài nét vào sổ: "Bảo với giáo viên chủ nhiệm của em, lớp em hôm nay bị trừ 2 điểm. Đi đi!"

Nữ sinh mặt mày tái mét, cúi chào giáo viên trực tuần, chạy nhanh vào tòa Sùng Văn của khối 12.

— Ứng Tiểu Nhã lớp 12-3. Học sinh đầu tiên lộ tên, không mặc đồng phục, đặc điểm rõ ràng.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, cùng gật đầu.

Hai người không nói gì, ăn ý quay người, tránh ánh mắt của bảo vệ, nhanh chóng đuổi theo nữ sinh vừa muộn học.

Nhân vật trọng tâm của phòng bí mật 3 Cơ, chính là cô ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play