-Quy Viễn Chương-
Ngu Hàn Giang ngủ một giấc đến sáng, khi tỉnh dậy thì tinh thần sảng khoái, anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đúng lúc gặp Tiêu Lâu đang đi ra từ phòng bên cạnh.
Tiêu Lâu vừa ngủ dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ, đi lại còn dụi mắt, trông lờ đờ, tóc cũng hơi rối, so với vẻ phong độ, nho nhã lịch sự thường ngày của Giáo sư Tiêu, Tiêu Lâu lúc này có vẻ đời thường hơn, khiến Ngu Hàn Giang cảm thấy vô cùng thân thiết.
Anh không nhịn được cong khóe môi, chào hỏi: “Đã dậy rồi à?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Tiêu Lâu sững lại, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, cậu mỉm cười nhẹ với Ngu Hàn Giang, nói: “Đội trưởng Ngu, dậy sớm thế?”
Sáng sớm nhìn thấy nụ cười như vậy, tâm trạng Ngu Hàn Giang lập tức trở nên vui vẻ, trái tim như được bao bọc bởi một đám lông vũ mềm mại, ánh mắt cũng không khỏi trở nên dịu dàng. Anh lau khô tay, đi đến trước mặt Tiêu Lâu, quan tâm hỏi nhỏ: “Tối qua ngủ ngon không?”
Tiêu Lâu gật đầu: “Có lẽ là vì ở trên biển bảy ngày quá mệt, tối qua tôi ngủ rất say, ngủ thẳng đến sáng luôn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play