Lão Mạc lái thuyền cứu sinh lao nhanh về phía trước, cơn bão đã bị bỏ lại phía sau rất xa, những đám mây đen trên đỉnh đầu dần tan biến, bầu trời trở nên trong xanh như làn nước trong lành, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu xuống mặt biển, những người bị ướt sũng cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Diệp Kỳ mặc bộ quần áo ướt sũng chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, cậu ấy dùng tay che lên phía trên mắt, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, nói: “Mặt trời thế này, chúng ta có nên cởi bỏ quần áo ướt ra phơi nắng không? Mặc trên người khó chịu quá à.”
Thiệu Thanh Cách mỉm cười tiến lại gần nói: “Phía sau cậu toàn là con gái đang ngồi, cởi đồ ra không được hay lắm đâu?”
Diệp Kỳ quay đầu lại, nhìn vào mắt Lưu Kiều, mặt đỏ bừng lên: “Xin lỗi, anh quên mất Tiểu Lưu là con gái.”
Lưu Kiều mặt không biểu cảm liếc cậu ấy một cái: “Em không giống con gái sao?”
Diệp Kỳ vội vàng giải thích: “Không không, ý anh không phải vậy vậy đâu mà.”
Khúc Uyển Nguyệt mỉm cười hòa giải: “Tiểu Diệp, em có thể cởi áo ra phơi nắng, bọn chị sẽ không ngại đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT