Từ Đại Lang nhìn cành cây dưới chân một chút, dứt khoát thả cái tay đang nắm lấy cành cây ra, dùng hành động nói cho muội muội biết là không cần sợ, hắn ta rất ổn.

Gương mặt nhỏ của Từ Nguyệt trắng bệch!

Từ Đại Lang nghi ngờ nhíu mày, đã nhìn thấu nỗi sợ hãi của Từ Nguyệt, lên tiếng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, muội sẽ không té đâu.”

Hắn ta vừa dỗ dành, vừa đưa tay với lấy cành cây bên cạnh, “Cạch” một tiếng, cành cây to như cổ tay em bé lập tức bị gãy. Từ Đại Lang một tay ôm Từ Nguyệt, một tay thì đặt cành cây vừa bẻ ở giữa chạc cây, làm một cải tổ cho Từ Nguyệt rồi thả cô bé vào đó.

Cây lớn nên thu hút gió, tổ cây đung đưa theo gió, có thể là tầm nhìn ở phía dưới bị cành cây che khuất, tổ cây đung đưa như một chiếc nôi êm ái, Từ Nguyệt dần dần thả lỏng ra.

Thấy gương mặt đáng thương của muội muội khôi phục lại màu máu, Từ Đại Lang nở nụ cười mãn nguyện.

Đứng trên cao nên nhìn được xa, Từ Nguyệt có thể nhìn thấy rõ tình hình kịch liệt ở chỗ cách đó không xa.

Đây là một trận chiến thuần túy đao thật thương thật, sức lực của hai bên ngang nhau, số người cũng ngang nhau, tập hợp lại chém giết ngươi đến ta đi trên một mảnh đất trống, thương vong cực kì thảm khốc.

Nhưng theo thời gian trôi qua, đội quân chính quy đã phá vỡ đội quân của địch dưới sự lãnh đạo của vị tướng dũng mãnh, sĩ khí lên cao, sẽ nhanh chóng chiếm được thế thượng phong!

Cứ ngươi đuổi theo ta chém giết nửa tiếng như vậy, quân địch đã trốn đi nơi khác, quân chính quy thành công đánh kẻ địch tháo chạy.

Từ đầu đến cuối mất tổng cộng hai tiếng đồng hồ, trận chiến có gần mười ngàn người chiến đấu lúc này mới lắng xuống.

Sắp đến hoàng hôn, ngay lúc Từ Nguyệt đang tò mò rằng những người này thu dọn chiến trường như thế nào thì binh lính của phe thắng thắng bắt đầu thu dọn thi thể của quân địch, lấy thi thể xây thành một cái tháp cao giữa ranh giới giao tranh của hai bên, lấy cái đó để ra oai với đối phương.

Sau khi bọn họ xây xong hai cái tháp cao “Tráng lệ” thì vội vàng rời khỏi chiến trường với khí thế của kẻ chiến thắng.

Có lẽ, có một doca ca quân đội cách đó không xa, bọn họ đang quay về doca ca.

Hoặc có thể là bọn họ phải lao vào chiến trường tiếp theo

Từ Nguyệt theo dõi xong một trận chiến đẫm máu thì hơi mê man, sao những người này lại đi rồi?

Không cần thi thể của chiến hữu sao?

Tốt xấu gì cũng phải thu dọn thi thể chứ?

Nhưng sự thật là, tất cả thi thể trên chiến trường này cũng không có ai tới nhặt xác cả.

Mùi máu tanh nồng nặc bay tới đây và khuếch tán ra trong rừng cây.

Trong núi rừng, mùi máu tanh trong không khí đã hấp dẫn dã thú tới đây.

Mùi máu tanh nồng đậm và tiếng gầm nhẹ táo bạo của dã thú khiến Từ Đại Lang khó chịu nhíu chặt mày.

Hắn ta vô thức nuốt nước miếng, giống như muốn đè hơi thở cuồng bạo trong cơ thể xuống, mãi cho đến tận khi Từ Nguyệt chọt hắn ta, dường như lúc này Từ Đại Lang mới đột nhiên tỉnh táo lại, miệng há lớn ra để thở.

“Ca ca, huynh làm sao vậy?” Từ Nguyệt lo lắng hỏi.

Từ Đại Lang hít sâu vài hơi, lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng với muội muội: “Không sao.”

Không sao là tốt rồi, Từ Nguyệt yên tâm, nghe thấy mẫu thân ở phía dưới gọi mình thì chỉ xuống phía dưới cây, để Từ Đại Lang dẫn mình xuống.

Hai huynh muội quay về mặt đất, Vương thị và Từ Đại dẫn Từ Nhị Nương đến vây quanh, một nhà năm người xác nhận đối phương không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ đến thi thể ở khắp nơi trên con đường phải đi qua thì vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.

“Từ Đại ca…”

Bụi cỏ bên cạnh vang lên tiếng Vương Đại Hữu gọi nhỏ, Từ Đại nghe thấy giọng nói thì nhìn lại, thấy một nhà bốn người của Vương Đại Hữu đang cuộn mình bên trong bụi cỏ thì vẫy tay ra hiệu hắn có thể ra.

“Những người kia đã đánh xong rồi.” Từ Đại nói.

Vương Đại Hữu thở phào nhẹ nhõm, dẫn vợ con từ bên trong bụi cỏ đi ra, nhưng do hắn ngồi chồm hổm quá lâu nên chân đã tê rần từ lâu, đi chưa được hai bước thì đã lộ ra vẻ đau đớn.

Từ Nguyệt đã từng ngồi bồn cầu chơi di động nên hiểu được cảm giác này, thấy vẻ mặt “Chua thoải mái” của Vương Đại Hữu thì dường như cảm động lây, nhịn không được hít một hơi.

Ánh mắt của Từ Đại Lang lập tức trở nên lo lắng: “Muội muội?”

Từ Nguyệt xấu hổ, nói mình không sao, Từ Đại Lang vẫn không yên tâm lắm, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, nửa bước không rời.

Trời sắp tối rồi, bầu trời chỉ còn dư lại một vệt màu hồng cam nhẹ, trong rừng vang lên tiếng di chuyển của dã thú.

Thành viên của cả hai nhà quay đầu nhìn về phía trong rừng, không biết đôi mắt màu lục sáng lên từ lúc nào dưới tấm màn đen, đang chăm chú nhìn chằm chằm bọn họ.

“Phụ thân” Đại Nương của nhà họ Vương vội vàng trốn vào trong lòng cha, gương mặt nhỏ trắng bệch.

Cổ họng Từ Nguyệt sít chặt, âm thầm nuốt nước miếng, có cảm giác ngày hôm nay đã xài hết tất cả sự xui xẻo rồi.

Trong lòng Từ Đại thì âm thầm hận mình lần này trước khi ra cửa không xem hoàng lịch để bói một quẻ, gặp vận xui lớn rồi.

Thành viên hài nhà tụ họp trong yên lặng, người lớn thì bảo vệ con cái ở giữa, trong tay cầm liềm, đao, dao bổ củi có thể làm vũ khí, vừa phòng thủ, vừa rút lui về phía đường lớn, chuẩn bị nhặt hành lý bị vứt ở đằng kia, rồi lấy đá đánh lửa ra và nhóm lửa.

Nhưng mà bọn họ lùi một bước thì những con dã thú kia lại bước tới một bước, đi ra từ trong rừng rậm tối đen.

Lại là bầy sói!

Trong lòng Từ Nguyệt nói thôi xong rồi, ý thức tiến vào phòng nghiên cứu, khi đang điên cuồng suy nghĩ xem nên dùng điểm tri thức để đổi lấy cái gì có thể giải quyết được nguy cơ lần này thì Từ Đại Lang vẫn luôn nắm tay cô bé đột nhiên buông tay cô bé ra, bước ra khỏi đội ngũ.

Từ Nguyệt giật mình, vươn tay nắm lấy tay ca ca theo bản năng, nhưng lại vô ích.

Lúc này, động tĩnh khác thường của Từ Đại Lang đã khiến bầy sói cảnh giác, bọn chúng đột nhiên bắt đầu tấn công, xông tới đây từ bốn phương tám hướng!

Mọi người sợ hãi!

Ngay lúc này, một vệt ánh sáng hồng kì lạ từ trong mắt của Từ Đại Lang sáng lên, hắn ta dán mắt vào con vua sói đầu đàn kia, đột nhiên phát ra một tiếng gào thét.

Tiếng gào này có một lực lượng khống chế sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, thể hiện sự xem thường và bất mãn của hắn ta với đàn sói không biết tự lượng sức mình.

Giây phút này, Từ Đại Lang đứng trước mặt mọi người giống như một vua chúa, mạnh mẽ ra lệnh cho bầy sói đối diện, để bọn nó biến đi!

Khói bụi bay lên, bầy sói hung ác đột ngột dừng lại, đứng cách mọi người một mét.

Trong đôi mắt sói màu xanh đậm của chúng lộ ra vẻ sợ hãi, đầu quay bốn phía, giống như thể chúng đang tìm kiếm nguồn sức mạnh thần bí có thể khiến đầu chúng nổ tung bất cứ lúc nào.

Từ Đại Lang thấy vậy thì lại quát khẽ một tiếng khàn khàn giống như dã thú, ánh sáng hồng trong mắt sáng lên, vua sói đầu đàn sợ đến mức đột nhiên lui về phía sau vài bước.

Dường như nó đã nhìn thấy một người cực kỳ đáng sợ: “Hú…” phát ra một tiếng sói tru, gần như dẫn bầy sói quay đầu bỏ chạy theo bản năng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play