“Hóa ra đều là đồng hương cả, hèn chi chúng ta lại có được loại duyên phận này.” Mọi người nhao nhao bùi ngùi xúc động.
Mắt thấy thịt trong nồi sắp nguội lạnh cả rồi, Dư Thiết Trụ bèn vội vàng nhấc tay cắt ngang sự nhiệt tình của mọi người dành cho ân công, nói: “Đều im miệng hết cho ta, trước tiên để cho ân công ăn chút đồ đã.”
Chúng đệ nở nụ cười ngượng ngùng với Từ Nguyệt, gọi nàng tới dùng bữa.
Trước khi chính thức ăn cơm, tiểu Lục cúi người xuống, hướng về phía cái ly bằng đất vàng kia, thấp giọng lẩm bẩm một cách thành kính:
“Sư tổ trên cao, tạ ơn sư tổ đã truyền dạy tay nghề kỹ thuật cho con, làm cho đệ tử có thịt để ăn, con xin phép mời sư tổ dùng trước.”
Nghe thấy từng câu từng chữ lẩm nhẩm khe khẽ thành kính này, Từ Nguyệt đã động đũa ăn trước lập tức liền há hốc mồm, một miếng thịt sói còn đang ngậm trong miệng, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, tâm trạng hết sức vi diệu.
“Đã để ân công chê cười rồi.” Dư Thiết Trụ vội vã giải thích: “Ân công không phải là đệ tử trong bang Hỏa Khang của chúng ta, không cần hành lễ trước bữa ăn, người cứ ăn phần của người là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play