Từ Nguyệt nói đến đây, suy nghĩ lộn xộn trong đầu Vương Thị đã được rõ ràng mạch lạc, cô bé nói tiếp.

“Cho nên Ký Châu cố ý đuổi quân khăn đỏ tới Duyện Châu, đợi đến lúc đó Duyện Châu phải chủ động tới cửa cầu viện, vậy thì Ký Châu có thể đưa ra điều kiện mà mình muốn.”

Nghe được lời này, Từ Đại à một tiếng, trong lòng không khỏi có chút kích động, giống như rất muốn trổ tài, chơi một ván với những kẻ mưu mô này.

Liều một phen, biến xe đạp thành xe máy*, nhà ở, xe, địa vị, mỹ nhân, cái gì cũng có!

*Liều một phen, biến xe đạp thành xe máy: khuyên ai đó phải dũng cảm và thử sức với cơ hội để thay đổi cuộc đời của mình

Từ Nhị Nương cổ quái lườm Từ Đại một cái: “Phụ thân, tại sao lại bật cười?”

Từ Đại sờ lên khóe miệng đang cong lên: “Có sao? Ta cười sao?”

Từ Nhị Nương: “Coi như ta không hỏi gì.”

Từ Đại: “Được rồi.”

Thời tiết càng ngày càng oi bức, giống như muốn nấu chín người, mặt trời sáng chói treo thật cao trên không trung, cố gắng tản ra ánh sáng và nhiệt độ, giống như không biết nạn dân trên mặt đất chán ghét thế nào khi nhìn thấy nó.

Lại là một ngày nắng, Từ Nguyệt mỗi ngày đều mở mắt ra từ trong ngực tỷ tỷ, suy nghĩ đầu tiên trong lòng chính là hôm nay sẽ mưa.

Nhưng mà ông trời căn bản không nghe thấy tiếng lòng của cô bé, lại là một ngày nắng mặt trời lên sớm.

Bọn hắn đã đi theo đội chạy nạn ba ngày.

Bởi vì mang theo bọn người Vương Đại Hữu, đồ ăn chia ra không ít, bây giờ trong cái sọt chỉ còn lại ba mươi tiền thưởng và ba mươi cân khoai sọ.

May mà đi trên đoạn đường này, trên đường cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chút xanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một chút nước suối chảy xuống từ trên núi ở khe núi ven đường.

Nếu không Từ Đại hoàn toàn không thể giải thích được tại sao nhà mình phải nhịn uống nước trong sọt.

Chỉ là số lượng nạn dân trước đó là mấy trăm bây giờ đã đạt tới hơn vạn, vì một chút nước ít ỏi trong khe núi, ba người Từ Đại, Vương Đại Hữu, Vương Đại Hải ngày nào cũng phải đánh nhau với người ta.

Bây giờ Từ Đại cảm thấy nhiều người rất tốt, nếu không sẽ không giành được nước.

Bởi vì khi ngươi múc nước, còn phải để hai người canh chừng, mới có thể đảm bảo không bị đánh lén.

Từ Đại đã hoàn toàn buông bỏ phong độ ưu nhã gì đó ban đầu, vén tay áo lên, giơ nắm đấm, thậm chí dùng răng cắn, chỉ cần là cách tấn công ngươi có thể nghĩ ra, ông ấy đều thử một lần.

Thỉnh thoảng lỡ tay giết một hai người, cũng thành chuyện bình thường.

Đi theo ông ấy, sự tàn nhẫn trong mắt Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải cũng nặng hơn nhiều, có đôi khi không dùng nắm đấm mà dứt khoát cầm tảng đá lên đập vào đầu người khác.

Rất nhanh, sự hung ác của bộ ba Từ Đại đã lan truyền trong nhóm nạn dân, sợ hãi sự tàn nhẫn của Từ Đại, sau đó khi huynh đệ ba người múc nước cũng thoải mái hơn chút.

Bây giờ Vương Đại Hữu đã không còn gọi Từ lão đệ nữa mà gọi là Từ đại ca, Vương Đại Hải thậm chí còn gọi thẳng Từ Đại là lão đại.

Tự nhiên thu nhận hai tiểu đệ ở đâu ra, bản thân Từ Đại cũng mờ mịt.

Ai có thể nghĩ tới, vốn dĩ mục đích ông ấy hung ác như thế, cũng chỉ vì muốn dọa sợ hai tên theo đuôi này.

Không ngờ lại biến lợn lành thành lợn què, làm đại ca hai người này.

Dựa vào danh tiếng của bộ va Từ Đại, đám tiểu hài Từ Nguyệt cũng không ai dám động vào.

Đương nhiên, Vương Thị và Từ Đại Lang cũng không ăn chay, nếu ngươi không tin thì tới thử một chút, đảm bảo sẽ đánh rụng đầu của ngươi!

Cứ như vậy, đoàn người Từ gia mang theo hài tử, vượt qua khó khăn tiến lên trước, cuối cùng cũng chờ được hi vọng.

Khói bụi dâng lên cuồn cuộn, một đội người ngựa khí thế hưng hắc đi tới từ trên đường chính, đội kỵ mã dẫn đấu giơ cao một lá cờ xí màu đen, bên trên viết một chữ ‘Viên’.

Sau đó còn có nhiều lá cờ nhỏ, bên trên viết chữ ‘Ký’.

Chính là quân Ký Châu bình định dọc phía nam!

Đội kỵ mã gào thét mà đến, các nạn dân đi trên đường lớn vội vàng lùi sang hai bên.

Đám người chen chúc, không ít người té ngã trên đất, tạo ra cuộc hỗn loạn ngắn ngủi.

Từ Đại và Vương thị kéo tiểu hài nhà mình yên lặng lui sang bờ ruộng bên cạnh.

Rất nhanh, binh sĩ mặc quân phục trên người theo sát phía sau đội kỵ mã, cầm sóc dài trong tay, mắt nhìn thẳng xuyên qua giũa nạn dân.

Lại một đội kỵ mã đi tới, tên tướng quân dẫn đầu cưỡi hắc mã, dáng người khôi ngô, sát khí khắp người.

Các nạn dân đang hỗn loạn lúc này đột nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó giống như quân bài domino, quỳ rạp xuống đất rầm rầm, trong miệng hô hào.

“Đại nhân hãy cứu chúng ta, đại nhân hãy cứu chúng ta!”

Tiếng cầu cứu sóng sau cao hơn sóng trước, nhà Vương Đại Hữu bên cạnh Từ Nguyệt hai đầu gối khẽ cong, cũng muốn quỳ xuống cầu xin đại nhân làm quan làm chủ cho mình.

Vương Đại Hải và Khâu Thị đã thuận theo đám người quỳ xuống từ sớm, nhìn qua tướng quân trên con hắc mã kia, giống như hắn ta chính là đấng cứu thế, có thể dẫn mình thoát khỏi khốn khổ.

Hành động như vậy nhà Từ Nguyệt dù thế nào cũng không nghĩ tới, toàn bộ người bên cạnh đều quỳ xuống, một nhà năm miệng ăn cũng không muốn quá nổi bật, đành phải ngồi xuống.

Dù sao phía trước cũng có nhiều người cản như vậy, cũng không nhìn ra là bọn hắn có quỳ hay không quỳ.

Chỉ là những tiếng cầu cứu này hoàn toàn không có tác dụng, tướng quân cưỡi hắc mã người ta đang phải vội đi đánh trận, đâu có rảnh mà quan tâm đến chuyện này?

Làm chậm trễ tốc độ hành quân, tám cái đầu của hắn ta cũng không đủ chặt!

Lúc này, tiểu tướng bạch mã đi sau lưng tướng quân hắc mã đột nhiên cao giọng nói.

“Thái thú của Đông quận nhân từ, thành lập lều cháo ở ngoài thành, để các ngươi đến Bộc Dương yên ổn!”

Các nạn dân nghe vậy thì vui sướng, lập tức hô thái thú nhân từ, sự chết lặng trong mắt đầu dấy lên ánh sáng hi vọng.

Từ Nguyệt nghe thấy giọng nói của tiểu tướng này dường như không nhiều tuổi lắm, ngước mắt lên nhìn, tiểu tướng bạch mã mặc ngân giáp trên người, khuôn mặt dưới mũ giáp vừa trắng vừa mềm, không giống như binh, giống như quý công tử được nuông chiều trong nhà giàu.

Nhìn dáng vẻ chẳng qua chỉ mười hai mười ba tuổi, khác với sự lạnh lùng của tướng quân phía trước, người thiếu niên này tràn đầy thương xót trong lòng, đồng tình nhìn những nạn dân như các nàng.

Đội hành quân thật dài kéo dài trên đường chính, đi khoảng gần nửa canh giờ, lúc này mới hoàn toàn đi qua đám người.

Tiểu tướng bạch mã đã sớm đi mất, Từ Nguyệt thu tầm mắt lại, cảm nhận được sự ấm áp dâng lên trong lòng, yên lặng ghi tạc dung mạo của tiểu tướng này trong lòng.

Trên cuộc đời này, chắc chắn sẽ có một số người như vậy, mang đến ánh sáng trước khi mọi người rơi vào bóng tối,

“Đi!” Từ Đại vác cái sọt lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang vung tay lên: “Đến Bộc Dương húp cháo!”

“Ừm ừm!”

Đám người gật đầu, mong đợi đi về phía huyện thành Bộc Dương đã không còn xa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc trước.

Càng đi đến bộc Dương, càng có nhiều màu xanh, một dòng sông lớn màu vàng chảy nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt mọi người, hai bên bờ sông hiện ra những cánh đồng lúa nối tiếp nhau.

Mặc dù thóc trong ruộng đã được thu hoạch xong, nhưng chỉ cần nhìn thấy những cánh ruộng màu mỡ này, trong lòng đám người cố gắng chịu đựng đã cảm thấy rất vui sướng.

Bội thu là được, bội thu là có lương thực ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play