Từ Đại đạp một cái thật mạnh, Độc Long lăn xuống núi, biến mất trong rừng rậm.

“Cả nhà lão tử đã không đủ ăn, còn phải chia cho ngươi một miếng? Tưởng bở!”

Từ Đại hừ lạnh một tiếng, thuận tay bốc một nắm lá khô lau sạch sẽ liềm, một thân một mình mỉm cười đi ra từ trong rừng cây.

Lửa nhỏ ‘đôm đốp’ lóe lên một cái, trong nơi đóng quân rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Chỉ có đứa bé không hiểu chuyện, tò mò nhìn cánh rừng kia khó hiểu hỏi: “Phụ thân, cái người một tai kia đâu?”

Câu hỏi này của nhi tử khiến tim gan Vương Đại Hải run lên dữ dội.

Vội vàng một tay bịt miệng nhi tử, nắm lấy cọng cỏ dưới chân dỗ dành thứ này ngọt, để Vương Hữu Lương nếm thử, thành công dời sự chú ý của hắn ta.

Đám người ăn ý không nhắc đến tên của Độc Long nữa, chỉ là trong ánh mắt Vương Đại Hữu nhìn lão đệ tốt của hắn ta có thêm chút phức tạp.

Từ Đại cố ý nhìn Vương Thị lâu một chút, thấy nàng như người không liên quan đang chỉ dạy bọn nhỏ luyện thể thuật kia của nàng, trong lòng nhất thời thấy dễ chịu.

Hắn ta thích kiểu bạn đời lúc nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn như thế này!

Chỉ là không có hồ nước, những ngày tiếp theo sẽ trở nên khó khăn hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, mới vừa sáng, cả nhà Từ Nguyệt dọn dẹp đơn giản một chút, bắt đầu xuống núi.

Ba nhà khác cũng yên lặng đi theo phía sau, đi từ sáng sớm đến giữa trưa, đoàn người cuối cùng cũng từ trên núi đi xuống núi.

Trước mắt là đường đất vàng có thể để một chiếc xe bò đi qua, ngước mắt nhìn lên, mọi thứ đều khô héo, không khí khô khan trộn lẫn với bụi đất bay lên, Từ Nguyệt không cẩn thận hít vào một chút không khí này, không ngừng ho khan.

Từ Đại Lang lo lắng vỗ lưng cho cô bé, nhìn đất cát bay lên, bế Từ Nguyệt vừa mới xuống đất đi chưa được mấy bước lên lại.

Trên người hắn ta đã khiêng chăn đệm của cả nhà, Từ Nguyệt không muốn ca ca khổ cực như vậy, giãy dụa muốn xuống đất.

Trong núi cô bé sợ mình gây trở ngại nên không tự đi, nhưng đây đều là đường lớn bằng phẳng, nếu còn để cho ca ca bế cô bé như thế tiếp thì đúng là cô bé không biết điều gì.

Vương Thị phát hiện ra tình trạng bên này, ra hiệu cho mọi người trong nhà xé một mảnh vải ở góc áo xuống, bịt mũi miệng lại.

Đó là ý kiến hay, Từ Đại cầm liềm cắt cho mỗi người một mảnh, làm cho y phục vốn đã rách nát hoàn toàn tơi tả.

Nhưng cũng may hô hấp thông thoáng hơn rất nhiều.

Từ Đại Lang cuối cùng cũng chịu thả Từ Nguyệt xuống đất, nhưng vẫn muốn nắm tay cô bé.

Ba nhà Vương Đại Hữu khác thấy vậy, mặc dù cảm thấy người của Từ gia có chút yếu ớt nhưng cũng không nhịn được học theo bọn hắn, dùng vải che mũi miệng của hài tử lại.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng hành động lần này của Vương Thị là vì tránh bụi đất bay lên, ngay cả ba huynh muội Từ Nguyệt cũng nghĩ vậy.

Mãi đến khi đi lên phía trước không đến trăm mét, nhìn thấy một đống xác thối đổ đầy ven đường, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời đã tỏa ra mùi hôi thối, lúc này mới kịp phản ứng, đây đâu phải là tránh bụi bay?

Đây rõ ràng là muốn tránh vi khuẩn!

Nhìn thấy đống xác thối không ai xử lý kia, trong lòng Vương Đại Hữu lộp bộp một cái, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một chữ ‘bệnh’, hắn ta tiếc vải vóc chỉ để hài tử bịt kín miệng mũi lập tức kéo ống tay áo của mình xuống, chia ra làm hai, để thê tử nhanh chóng bịt lên.

Mặc dù biện pháp này thua xa khẩu trang thời đại sau này, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với để lộ hoàn toàn trong không khí.

Càng đi về phía trước càng nhìn thấy mà giật mình, người chết nhiều đến mức Từ Nguyệt nổi da gà, đỉnh đầu như bị mặt trời thiêu đốt, tay chân lại lạnh buốt.

Từ Nhị Nương cũng không tiếp túc nói muốn làm pháp sư vong linh gì nữa, những xác thối ở trước mặt này, kinh tởm đến mức khiến cho da đầu nàng ta nổ tung!

Sắc mặt Vương Thị càng ngày càng khó coi, bọn hắn đi gần một canh giờ, ngay cả một người sống cũng không gặp được, cảm nhận được tất cả đều là tuyệt vọng.

Hơn nữa, nàng ngay cả bây giờ mình đang ở đâu cũng không biết, chỉ có thể phán đoán dựa vào phương hướng, các nàng đang đi về phía bắc.

Mặt trời như thiêu đốt trên đỉnh đầu, không có cây cối trong rừng rậm bao phủ, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy xuống từng giọt.

Từ Đại Lang lo lắng nhìn Từ Nguyệt đang thở hổn hển, rất muốn bế cô bé đi.

Từ Nguyệt xua tay, cô bé có thể kiên trì, tỷ tỷ cũng còn chưa than mệt.

Một đoàn người lại đi hai canh giờ, Khâu Thị không có một giọt nước đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, cắm thẳng về phía trước.

Đông Thị đang đi phía trước Khâu Thị nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Khâu Thị ôm hài tử ngã trên mặt đất, kinh hãi hô lên:

“Khâu nương tử!”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn la lên, cả nhà Từ Nguyệt đang đi ở phía trước  cũng vội vàng lui về, Vương Thị và Đông Thị cùng nhau đỡ Khâu Thị đến ven đường, Từ Nhị Nương thì ôm lấy hài tử ngã trên mặt đất.

“Nàng không sao chứ?” Từ Nguyệt nhíu mày hỏi, cô bé thấp, chỉ có thể kiễng chân nhìn vào trong ngực tỷ tỷ, nhìn thấy đứa bé kia nhắm mắt lại, trong lòng run lên.

Đừng bị ngã chết chứ?

Từ Nhị Nương im lặng lườm muội muội một chút: “Hắn đang ngủ.”

Nhìn thấy tiểu hài vô thức nhúc nhích miệng nhỏ, bổ sung thêm: “Chắc là vì đói quá nên chóng mặt.”

“Vậy ta cho hắn uống nước.” Từ Nguyệt thở phào nói.

Từ Nhị Nương gật đầu, ôm tiểu hài ngồi xuống dưới một cây đại thụ khô héo.

Từ Nguyệt lấy túi đựng nước bằng da bên hông mình xuống, gỡ nắm ra, nhìn cái miệng nho nhỏ của tiểu hài kia, có chút không biết phải làm như thế nào.

Từ Nhị Nương bất đắc dĩ nhận lấy, thầm nghĩ chính muội muội cũng là một hài tử đó, làm sao có thể chăm sóc cho một hài tử nhỏ hơn khác được?

Không giống nàng ta, đã từng chăm sóc cho một đám đầu củ cải ở trong Vương Cung, có đầy đủ kinh nghiệm.

Đỡ nửa người của tiểu hài lên, rót từng giọt từng giọt nước lên trên miệng tiểu hài, tự hắn ta biết uống.

Vương Thị rót nửa bát nước cho Khâu Thị, lúc này nàng ta mới yết ớt tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đã vô thức sờ một cái trong ngực, trống không, sợ đến mức hét ầm lên: “Con của ta!”

“Ở đây ở đây, Nhị nương Từ gia đang ôm cho ngươi đó.” Đông Thị vội vàng kéo Khâu Thị đang muốn đứng lên lại, sợ nàng ta đứng dậy quá mạnh lại ngã xuống.

“Nhị Nương!” Vương Thị đứng ở bên cạnh ra hiệu cho hai tỷ muội Từ Nguyệt ôm tiểu hài tới.

Từ Nhị Nương gật đầu, đi tới nhét tiểu hài đã mở mắt vào trong ngực Khâu Thị, xong rồi cùng với Từ Nguyệt quay đầu nhìn phụ thân đang bảo vệ cái sọt.

Từ Đại: “…” Đừng nhìn lão tử!

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nhìn về phía Vương Thị.

Vương Thị liếc mắt ra hiệu với Từ Đại, lúc này Từ Đại mới bất đắc dĩ cầm ba củ khoai sọ và một bát nước ra, mỗi nhà một củ khoai sọ nướng, mỗi người một ngụm nước.

Mẹ con Khâu Thị đã uống nước tự giác không đòi chia chén nước kia.

Cả nhà Từ Nguyệt đã lén ăn thức ăn sau lưng đám người trên đường đi, bọn người Vương Đại Hữu lại chắc chắn cho rằng từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì.

Mấy người cảm kích nhìn cả nhà Từ Nguyệt, nói cảm ơn, yên lặng ghi nhớ phần ân tình này.

Suy nghĩ nếu có thể sống sót, sau này nhất định báo đáp Từ gia thật tốt.

Một chén nước rất nhanh đã bị bọn hắn chia sạch, mỗi người con ăn một chút khoai sọ, cơ thể mệt mỏi đã khôi phục không ít.

Trời còn chưa tối, Vương Thị đề nghị đi tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play