Vương Thị nhìn thao tác vô sỉ này của Từ Đại, nhíu mày yên lặng xoay người đi vào vách núi gọi bọn nhỏ đã bị dậy.
Mặc dù nguy cơ tiềm ẩn bị cướp đoạt đã được giải trừ, nhưng tiếp theo không thể thiếu giao tiếp với thôn dân thôn Đại Vương, cho nên vẫn phải chú ý.
Ví dụ cây gậy gỗ nhỏ biết phát sáng của Từ Nhị Nương, Vương Thị rất nghiêm túc dặn dò nàng ta cất kỹ, nếu không bị những thôn dân này trở thành yêu quái, cả nhà bọn họ sẽ xong đời hết.
Từ Nhị Nương gật đầu, yên lặng nhét ma trượng vào trong chăn.
Vương Thị thu dọn xong tài sản, tập trung lại một đống ở bên trong vách núi, biết Từ Đại Lang thật ra có thể nghe hiểu tiếng người, lại dặn dò Từ Đại Lang: “Từ Đại Lang, ngươi đừng lo lắng quá.”
“Trông chừng các muội muội, nếu có người đi vào thì trực tiếp đạp ra ngoài!”
Từ Đại Lang lập tức kéo Từ Nguyệt ra sau lưng, giang hai tay làm ra tư thế bảo vệ, hồng quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Từ Nguyệt một tay giữ chặt ca ca, một tay giữ chặt Từ Nhị Nương, nói với Từ Đại Lang: “Tỷ tỷ cũng là muội muội của ca ca.”
“Mi, Mỹ?” Từ Đại Lang hàm hồ lặp lại hai chữ này, nhìn Từ Nguyệt, lại nhìn Từ Nhị Nương, lông mày nhíu lại, đầu lắc như đánh trống.
Cuối cùng tầm mắt quay trở lại trên người Từ Nguyệt, nhếch miệng cười ngây ngô với nàng: “Mi, Mỹ!”
Ý là, chỉ có Từ Nguyệt là muội muội, Từ Nhị Nương không phải.
Từ Nhị Nương nhất thời tức giận trợn trắng mắt, khinh bỉ muốn đứng ở một bên.
Từ Nguyệt kéo nàng ta lại, hai người cùng nhau trốn sau lưng Từ Đại Lang, Từ Đại Lang nhất thời nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm gừ 'gào gào' nóng nảy cảnh cáo với Từ Nhị Nương.
Từ Nguyệt trừng mắt: “Tỷ tỷ cũng là muội muội!”
Từ Đại Lang không dám tin ngửa người về phía sau, đôi mắt to đáng thương nhìn Từ Nguyệt, thấy vậy trong lòng nàng mềm nhũn, vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ cánh tay của Từ Đại Lang.
Một hồi lâu sau, Từ Đại Lang lúc này mới phát ra một tiếng 'hừ' từ trong mũi, miễn cưỡng đồng ý cũng sẽ bảo vệ Từ Nhị Nương.
“Ca ca thật tốt~” Từ Nguyệt cười ngọt ngào, ánh mắt sáng lấp lánh.
Từ Đại Lang nhất thời bị dỗ dành cũng cười lên.
Vương Thị nhìn Từ Nguyệt thuận lợi giải quyết xong mâu thuẫn giữa huynh muội, âm thầm giơ ngón tay cái lên với nàng, lúc này mới khom lưng đi ra vách núi.
Chỉ trong khoảng thời gian nàng ta rời đi này, Từ Đại đã thành công tiến vào bên trong thôn Đại Vương, nhìn thấy nàng ta đi ra, ông ấy lập tức sai phái:
“Đi, chuyển củi đến đây cho ông!”
Cực kỳ có khí thế của người đứng đầu một nhà, Vương Thị rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt nguy hiểm híp lại.
“Bà mẹ ngươi, sửng sốt cái gì, mau đi đi!”
Từ Đại rống to xong lập tức xoay người lại giúp Vương Đại Hữu dỡ hành lý.
Vương Đại Hữu liếc mắt nhìn Từ Đại một cái, không đồng ý lắm với loại hành vi vất hàm sai khiến của Từ Đại này, nhưng cũng không nói gì.
Vương Thị nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Đại khoảng chừng hai giây, mới xoay người đi chuyển củi.
Nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh di chuyển, sống lưng căng thẳng của Từ Đại nhất thời buông lỏng xuống, trong lòng sảng khoái một hơi, tiếp tục nói chuyện với đám người Vương Đại Hữu, không đến mấy phút đã đã hiểu rõ tình huống của bọn họ.
Hóa ra đám quân lưu dân tự xưng Hồng Cân quân kia sau khi tàn sát toàn thành xong, bởi vì quyền quý trong thành sớm đã nhận được tin đồn chạy trốn từ sớm, quân lưu dân tịch thu hết thứ đáng giá, thì lập tức chuyển mục tiêu về phía thôn trang xung quanh.
Nhưng hạn hán nghiêm trọng, 10 thôn trang không còn 1, quân lưu dân thẹn quá hóa giận, nhóm lửa đốt thôn trang, điên cuồng phát tiết, dân chúng xung quanh nghe được tiếng gió, cuống quít chạy trối chết.
Đám người Vương Đại Hữu vốn là cả thôn cùng nhau chạy trốn, nhưng nửa đường gặp phải quân lưu dân, cuối cùng cũng chỉ chạy ra được mười mấy người bọn họ.
Mà mười mấy người khác là bọn họ giữa đường gặp được cho nên cùng nhau chạy lên núi.
Đống lửa bốc lên, người thôn Đại Vương tụm năm tụm ba ngồi lại đây, kể cả trẻ con cũng ở bên trong, tổng cộng có mười chín người.
Trong đó có 4 trẻ em dưới 10 tuổi, 10 bé trai trưởng thành và 5 bé gái trưởng thành.
Toàn nhà Vương Đại Hữu đã chiếm hết bốn người, thê nhi đều đưa theo, trong đám thê tử tán loạn này cực kỳ nổi bật.
Mà một nhóm người khác, tự mình đốt một đống củi, tổng cộng có mười hai người, 9 nam nhân, 3 nữ nhân, quần áo không đủ che thân thể, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ dùng vải để che vị trí quan trọng lại.
Nhưng kỳ quái là bọn họ nhìn qua tinh thần còn phấn hơn so với đoàn người thôn Đại Vương này, có một người bụng còn hơi hơi nhô lên, lại còn có chút dấu hiệu phát phì.
Vừa nhìn chính là ăn no, không nói một bữa no bụng, nhưng trong ngày cũng có thể ăn no một lần, mới có thể mọc ra những loại thịt này.
Từ Nguyệt ngồi trên đống cỏ trên vách núi, lẳng lặng đánh giá mọi người, khi nhìn thấy đám người này, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Đám người này, không phải là ăn thịt người chứ?
Nghĩ tới đây, Từ Nguyệt khiến mình hoảng sợ, cẩn thận nhìn về phía đám người kia, bất thình lình đối diện với đôi mắt hơi lồi ra.
Hỏa quang nhảy nhót ở trong hai mắt này, Từ Nguyệt lại nhất thời có loại cảm giác bị thợ săn nhìn chằm chằm, trai tim run rẩy.
“Gào!” Từ Đại Lang dường như cảm giác được, bỗng nhiên gầm nhẹ lao ra, mảnh cỏ bay lên, gào thét lao về phía nam nhân gầy gò hai mắt lồi lên kia.
Thiếu niên nháy mắt đã đến trước đống lửa, ánh lửa phản chiếu ra khuôn mặt sắc bén của hắn ta, khiến mười hai người kia mạnh mẽ hoảng sợ.
Ngay sau đó tiếng tức giận thét chói tai vang lên, nam nhân hai mắt lồi ra bị Từ Đại Lang hai quyền đánh ngã xuống đất, người xung hoảng loạn đụng phải đống lửa, ngọn lửa văng tung tóe “oành” một cái, lửa lan ra cỏ hoang xung quanh.
Ánh lửa bốc lên xung quanh, cùng với tiếng kêu rên, mọi người dường như mới phản ứng lại, cuống quít xông tới bên này, dập lửa, kéo người.
Từ Nguyệt nhìn đám người bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ra, ngay sau đó véo mạnh lên đùi mình, ỷ vào mình là một đứa trẻ, “oa” một tiếng khóc lớn lên.
Khóe miệng Từ Nhị Nương khẽ giật giật, nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại, phối hợp chỉ vào nam nhân mắt lồi ra được người cứu kia hô:
“Hắn ta hù dọa Ấu Nương, hai mắt nhìn Ấu Nương như sói đói, dọa Ấu Nương khóc!”
Giọng trẻ con non nớt, nói chuyện một chút cũng không hàm hồ, từng chữ rõ ràng, mặc dù mang theo giọng đậm đặc của thôn Dương Giác, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ nàng ta nói cái gì.
Vương Thị và Từ Đại ngăn Từ Đại Lang lại nghe vậy, âm u nhìn lướt qua nam nhân mắt lồi bị nhi tử đánh đến miệng đầy máu.
Nam nhân giống như bị oan uổng, kích động phản bác: “Trẻ con nhà nào nói bậy, lão tử đang yên đang lành ngồi đây, ai trừng các ngươi chá?”