Tuyết rơi, một ngọn đồi đầy hoa diên vĩ, một cây cổ thụ to lớn, và một người đẹp ngủ. Dường như mọi thứ mà Lâm Giới nhìn thấy đều được tắm trong ánh sáng ấm áp, như thể tầm nhìn của anh được lọc qua một bộ lọc mềm mại. Tất cả tạo nên một cảnh đẹp như trong truyện cổ tích.
Đây quả thực là một giấc mơ đẹp vô song… Wilde Già không nói dối, Lâm Giới trầm ngâm khi quan sát luống hoa trước khi cúi xuống hái một bông diên vĩ và ngửi nó.
Xoay hoa, Lâm Giới phát hiện cánh hoa tinh khiết, tao nhã, bất kể nhìn, ngửi hay sờ, loại hoa này đều không thể chân thực hơn.
Một giấc mơ sáng suốt?
Thỉnh thoảng, Lâm Giới cũng có thể mơ thấy giấc mơ mà anh có thể duy trì sự tỉnh táo và thậm chí còn biết mình đang mơ. Những giấc mơ như vậy được gọi là giấc mơ sáng suốt.
Ở trạng thái này, một người đang mơ sẽ có toàn quyền kiểm soát hành động, suy nghĩ và thậm chí là trí nhớ của mình. Một số người thậm chí có thể khiến giấc mơ của mình không khác gì thực tế.
Mặc dù nghe có vẻ rất khó tin, nhưng trên thực tế, hiện tượng mơ sáng suốt không phải là quá hiếm và một người có thể tự rèn luyện để có khả năng mơ sáng suốt.
Lâm Giới không phải là người dễ dàng đạt được trạng thái mơ sáng suốt. Dựa theo trí nhớ của anh, anh chỉ có một số ít giấc mơ mà anh nhận thức được mình đang mơ.
Bây giờ, anh ta đã bước vào trạng thái mơ sáng suốt sau khi vừa treo chiếc vòng bắt giấc mơ lên. Lâm Giới vẫn còn hoài nghi về tác dụng của vòng bắt giấc mơ.
Có lẽ, thiết kế mạng nhện và lời nói của Wilde Già đã gợi ra những gợi ý tâm lý tinh tế, dẫn đến giấc mơ này.
Lâm Giới cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý và khoa học nhất.
Đương nhiên, anh không phải là người luôn luôn cần lý trí để tìm hiểu mọi chuyện, tất cả những thứ này đều chỉ là suy nghĩ thoáng qua của anh. Là một người lãng mạn, người sẽ pha một ấm trà trong khi chờ đợi một vị khách vô danh đến thăm trong cơn mưa rào, Lâm Giới vẫn khá sẵn lòng tin rằng đây là một món quà bí ẩn từ Wilde Già.
Nhưng mà, vì đây là mơ, anh có thể tùy ý làm gì sao? Lâm Giới nhìn chằm chằm vào thiếu nữ nằm dưới gốc cây.
Anh khá tò mò tại sao trong tất cả những thứ anh có thể mơ ước, anh lại mơ về một người phụ nữ. Tất nhiên, anh không thể nói rằng đây là điều anh không mơ ước vì dù sao anh cũng là đàn ông.
Nhưng xét về mặt logic, một nhân vật trong giấc mơ của anh ta không nên quá sống động nhưng lại hoàn toàn xa lạ.
Cuối cùng thì đó chỉ là một giấc mơ. Mọi thứ đều có thể xảy ra trong giấc mơ phải không? Lâm Giới tự nhủ.
Anh chậm rãi gạt bỏ luống hoa, chậm rãi tiến về phía cây, Lâm Giới muốn nhìn xem “người trong mộng” này rốt cuộc là người như thế nào.
Lâm Giới phát hiện cô nương này nhìn gần còn đẹp hơn cả tưởng tượng của mình. Cô có một vẻ đẹp thanh thoát, như thể cô là một bức tượng điêu khắc của nữ thần Vệ Nữ La Mã.
Mái tóc dài màu bạc trải dài trên luống hoa như một tấm rèm lụa. Cơ thể trắng như tuyết hoàn mỹ của cô nhấp nhô nhẹ nhàng khi cô ngủ và ngay cả hàng mi dài như cánh bướm rung rinh cũng trắng tinh. Theo một nghĩa nào đó, có vẻ như cô đang đội một chiếc vương miện gai trắng.
Quả nhiên là mơ. Cảnh tượng này chẳng khác gì một bức tranh sơn dầu. Lâm Giới thở dài thán phục.
Anh ấy không nói gì trong suốt thời gian đó, chỉ lẩm bẩm trong lòng vì không muốn phá vỡ bầu không khí như mơ này.
Nhưng... vì đây là một giấc mơ, nên anh có thể cho phép mình thoải mái hơn một chút.
Lâm Giới khom người, vén vài sợi tóc bạc, lộ ra vành tai của cô gái, nhẹ nhàng cài bông hoa diên vĩ trắng lên vành tai trái của cô.
Trước giờ Lâm Giới chưa từng có hành động sến súa như vậy với bất kỳ cô gái nào, huống chi là với một người lạ mới gặp.
Nhưng vì đây là mơ nên anh chỉ làm theo ý mình. Hơn nữa, anh chỉ tặng quà vì anh bị vẻ đẹp của cô mê hoặc… mặc dù bông hoa đó là của cô.
Lâm Giới đặt bông hoa vào đúng vị trí, vừa mới thẳng lưng thì đột nhiên nhận ra có một đôi mắt trắng bạc đang nhìn chằm chằm vào mình.
“!”
Anh vội vàng lùi lại hai bước.
“Sàn sạt…”
Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến những bông hoa diên vĩ xào xạc trong gió và phát sáng. Những cánh hoa trắng như tuyết bay lên và cây đại thụ kêu cót két như một cây đàn ống cổ.
Toàn bộ thế giới trong mơ dường như quay cuồng.
Người phụ nữ tóc bạc quấn trong tấm vải trắng mỏng đứng dậy khỏi luống hoa, liếc nhìn Lâm Giới với vẻ mặt hoang mang và nghi ngờ.
Lâm Giới đột nhiên nhận ra chiều cao của cô vượt quá dự đoán của anh.
Anh không nhận ra khi cô dựa vào cây, nhưng khi cô đứng dậy, Lâm Giới phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ toàn bộ dáng người cô.
Điều này có nghĩa là "người trong giấc mơ" của anh ta cao ít nhất hai mét...
Đúng như mong đợi, mọi điều đều có thể xảy ra trong giấc mơ.
Hoặc cũng có thể là giác quan của Lâm Giới đang bị mất phương hướng vì anh đang mơ.
"Cậu là ai?" 'Người trong mơ’ cao lớn hỏi, cô nhìn Lâm Giới. Giọng nói dịu dàng của cô mang theo nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Lâm Giới nhất thời ngẩn người, anh không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, ngược lại, anh đang muốn hỏi câu này, muốn xem nhân vật này từ trong tiềm thức của anh sẽ đưa ra câu trả lời thú vị như thế nào.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng người này lại có thể đánh cắp cả nước đi lẫn câu hỏi của anh...
Nhưng khi anh ấy nghĩ về điều đó, liệu cuộc trò chuyện giữa một "người đang mơ" và một "người trong mơ" có thú vị hơn không?
Lâm Giới trầm ngâm một lát, cười nói: “Có người đang nằm mơ.”
'Người trong mơ’ đưa tay chạm vào bông hoa diên vĩ trên tai cô và nói: "Tất nhiên, cậu là người đàng nằm mơ".
Cô ấy thực sự biết mình đang mơ sao?
Lâm Giới lập tức cảm thấy thú vị. Anh có thể mơ thấy giấc mơ sáng suốt và người trong mơ biết rằng cô ấy đang ở trong mơ. Liệu cô ấy cũng biết rằng cô ấy không tồn tại trong thực tế?
Nhưng trừ khi người mà anh mơ thấy là có thật và đã liên kết với thế giới giấc mơ này thông qua một phương tiện nào đó thì tất cả những điều này đều hoàn toàn vô nghĩa.
Vì vậy, người trong giấc mơ của anh chỉ là một sản phẩm của tiềm thức mà thôi.
“Ít nhất câu trả lời này là thật, nên giờ đến lượt tôi hỏi.” Lâm Giới khéo léo chuyển câu hỏi thành một dạng trao đổi ngang hàng. Hắng giọng, anh hỏi, “Cô là ai? —Cô không thể nói rằng cô là người trong mơ của tôi.”
Có lẽ vì là mơ nên Lâm Giới cảm thấy mình có chút tính cách tinh nghịch.
'Người trong mơ' mỉm cười, nhấc chiếc váy satin trắng của cô lên và cúi chào một cách đơn giản: "Silver, đó là tên tôi."
“Chỉ tên của cô thôi sao?” Lâm Giới đáp.
“Ít nhất câu trả lời này là thật.” Silver nghiêng đầu và tiếp tục, “Đến lượt tôi hỏi, có đúng không?”
Lâm Giới nghẹn lời một chút rồi gật đầu, rõ ràng là rất bất ngờ khi cô ấy còn biết cách 'phản công'.
Ánh mắt của Silver rủ xuống, buồn bã nói: "Tôi đã ở đây rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến nỗi tôi đã quên mất ý nghĩa của thời gian. Đây rõ ràng là một nơi tuyệt đẹp, nhưng tôi thường cảm thấy nơi này quá yên tĩnh. Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại cảm thấy như vậy không?"
Đây không phải chỉ là sự cô đơn sao? Lâm Giới tự nhủ.
Vậy là mình còn có thể mở rộng nghiệp vụ trong mơ à?