Giang Đình híp mắt: "Vậy tại sao chuyện gì anh cũng không muốn? Trước đây còn ăn chung một bát cơm với tôi, bây giờ ngay cả cùng nhau ngâm chân cũng không? Vậy tại sao anh không ở một mình một phòng đi hả? Không phải anh sợ lạnh nên tôi mới đến ở chung với anh à?"
Cô chỉ vào giường nói: "Hơn nữa trên giường có hai chiếc chăn, không ai phiền ai, giường này đốt lên, ngủ một người cần từng đó than, ngủ hai người cũng giống vậy, anh có biết mùa đông than bán đắt như thế nào không?”
Hạ Vân Sâm hoảng hốt, y chưa từng bị Giang Đình dùng giọng điệu này dạy dỗ bao giờ nên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Giang Đình lại chỉ vào ghế nằm nói: "Mùa đông anh ngủ trên ghế nằm, anh tự ngược mình đấy à?" Cô đi qua, đẩy m.ô.n.g anh ra ngồi trên ghế nằm. Hừ, bà đây chiếm lấy ghế nằm đấy, xem đêm nay anh ngủ ở đâu.
Hạ Vân Sâm cúi đầu không nói gì, ngũ quan chìm trong bóng tối.
Giang Đình nhìn y, cho rằng y đang tức giận.
Cô âm thầm hối hận, vừa rồi nhất thời cảm xúc lên cao, giờ nghĩ lại, Hạ Vân Sâm là kiểu con cưng của trời có lẽ chưa từng bị người khác mắng bao giờ. Có khi nào trong cơn tức giận này mà y tuyệt giao với cô hay không nhỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT