Tạ Ninh sốt ruột nhảy xuống giường, vỗ vai anh ta: "Anh làm sao đấy, nói gì đi chứ."
Hà Kính mệt mỏi lắc đầu.
Tần Quyết nói: "Hà Kính à, có chuyện gì đấy. Anh nói ra rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.
Giang Đình cũng thò đầu ra khỏi ổ chăn, nói: "Hà Kính, mọi người đều là anh em sống chung một lều, có nạn cùng chịu. Anh phải nói thì chúng tôi mới giúp anh được chứ.ˆ
Hà Kính thở dốc một hơi. Đột nhiên, anh ta nói với vẻ mặt vô cùng suy sụp: "Không giúp được đâu. Tôi... Mẹ tôi lâm bệnh nặng, thây thuốc nói cùng lắm là cố sống thêm được hai tháng nữa. Thư đã được gửi tới đây từ mười ngày trước rồi, nhưng tôi lại chẳng thể về gặp bà ấy lân cuối được." Anh ta gãi đầu, cúi gằm mặt xuống: "Trừ phi tôi xin ra quân để về quê, nhưng làm thế thì tôi không thể quay lại đây được nữa."
Lúc trước sau khi chân bị thương, anh ta chỉ còn hai lựa chọn. Một là làm lính hậu cần, trong đó bao gôm cả lính bếp. Hai là cầm tiên về quê.
Làm lính bếp có nghĩa là sau này anh ta sẽ không được nghỉ phép ngày nào. Song anh ta cũng không cam lòng về quê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT